Chờ sau khi Đoan Chính và Khắc Nhĩ rời đi, Ôn Ngọc bỗng nhiên ngồi dậy.
Đối diện hắn là ánh mắt bất an của Lạc Hà.
"Ngươi quả nhiên không thích ta...!uổng công ta thích các ngươi như vậy, còn dám vào hang cọp lấy đồ tốt về cho các ngươi..."
Ôn Ngọc tủi thân ngồi kể lể tỏ vẻ đáng thương, Lạc Hà đổ mồ hôi...!dáng vẻ yếu ớt lúc nãy là lừa người à??
Nhưng Lạc Hà đã sai, Ôn Ngọc vừa rồi tức giận là thật, muốn bỏ trốn là thật, tâm lý thất vọng cũng là thật.
Bất quá, hắn không thể cưỡng lại mùi vị thơm ngon của thỏ con được.
Lạc Hà chậm rãi cởi áo bào, nhẹ giọng:" Ngươi...!ngươi đừng có mà làm càn!"
Ôn Ngọc đâu có làm càn, trực tiếp đè người thôi....
Hắn ngồi lên eo Lạc Hà, giọng nói mang theo vài phần uy hiếp:" Ngươi đã đồng ý ngủ cùng ta."
Lạc Hà thân phận là một bậc quân vương, y đương nhiên khó chịu với hành động này của hắn...!Chẳng qua, tiểu hồ ly kia, nếu không thành toàn cho hắn Lạc Hà y cũng không biết trong cung sẽ bị náo thành cái gì.
Đến cả việc dụ dỗ trung thần làm ăn phạm pháp hắn cũng có cái gan làm đến vậy, thử hỏi còn cái gì hắn không dám làm? Tuy Ôn Ngọc thân thể không tốt, nhưng đầu óc của hắn...hừm, phải xem xét lại một chút.
Ôn Ngọc cưỡng hôn Lạc Hà, lưỡi hắn mềm mại tinh nghịch đảo qua một vòng khoang miệng y, Lạc Hà không thở được, mặt liền trở nên đỏ hồng, nhiệt độ của cơ thể càng tăng lên nhanh chóng.
Lạc Hà kháng cự:" Ôn Ngọc, không được..."
Ôn Ngọc biết y sẽ như vậy, gương mặt tinh ranh lại đảo người.
Một lần nữa hắn nằm ở phía dưới, Lạc Hà ngồi trên người hắn.
Ôn Ngọc khàn giọng nói:" Chỉ cần ngươi tự cưỡi, dù ta có bắn bên trong ngươi cũng không sao cả."
Lời nói vô lại kia làm mặt Lạc Hà đã nóng còn nóng hơn, Ôn Ngọc mặc kệ.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ kia của y đã bất giác làm cho tiểu Ngọc phía dưới động đậy.
Cách một lớp y phục, Ôn Ngọc có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Lạc Hà, hai tay hắn x0a nắn đ ầu nhũ y.
Lạc Hà nhẹ giọng khẽ rên lên một tiếng gợi tình.
Lạc Hà có thể cảm nhận tên nhóc kia đang đâm vào đùi trong của mình, mặt đỏ như máu xấu hổ không thôi.
Hai đ ầu nhũ vì bị trêu trọc mà dựng thẳng đứng, Ôn Ngọc đưa một ngón tay vào phía sau y, sự xâm nhập của vật thể lạ làm Lạc Hà nhũn người hai tay đặt lên ngực Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc lại không nhanh không chậm tiếp tục khuấy đảo bên trong hậu huyệt mềm mại...!một ngón, hai ngón, ba ngón.
Đến khi cho vào được bốn ngón, Ôn Ngọc liền thỏa mãn.
Hậu huyệt đã mở rộng, Ôn Ngọc nhấc eo Lạc Hà đẩy vào, y run rẩy mặc kệ người dưới thân làm gì.
Lúc đầu y còn cảm thấy khá đau đớn, sau lại có một dòng kh0ái cảm không ngừng dào dạt.
Ôn Ngọc lại gặm nhấm bờ môi mỏng mềm mại của y, nhẹ nhàng động.
Lạc Hà sợ hãi, hạ th ân của hắn đang di chuyển bên trong y, miệng không ngừng ép hết tông giọng xuống cầu xin:" Ngọc a,...!ưư..
ngươi đừng!..ta...!ta, ta sẽ ra mất...ư.."
Ôn Ngọc khí huyết sôi trào nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm kia của đối phương, hắn vui vẻ trêu ghẹo đ ầu nhũ lại đâm thật sâu vào bên trong làm Lạc Hà khóc không ra nước mắt.
Tay còn lại của Ôn Ngọc cũng không rảnh rỗi, hắn nắm trọn hạ th ân của y đùa nghịch, miệng thốt ra những lời vô lại:" Không được bắn, ta còn chưa đâu!" Hắn tay bịt lại phần chóp phía trên làm Lạc Hà run rẩy, mắt được phủ một tầng hơi nước:" Ngọc...!đừng...đừng mà..."
Đến khi hắn bắn vào bên trong Lạc Hà, hắn mới để y mĩ mãn b ắn ra.
Lạc Hà nằm trên người hắn hết sức lực thở d ốc.
Sau đó...
À,