Sau khi lễ sắc phong Nam Hoàng hậu được diễn ra thì Đại Sơn cũng dần chuyển mình sang mùa hè.
Ôn Ngọc cảm thấy mọi chuyện xung quanh mình sau đó cũng chẳng thay đổi nhiều lắm.
Hằng ngày lại vô cùng rảnh rỗi...
Nói đúng hơn là do mọi phiền phức đều được tức phụ nhà hắn giải quyết cho ổn thỏa hết thảy rồi.
Lại nói, cả ngày hắn cũng chỉ chạy lung tung trong hoàng cung, căn bản cũng không có gì nguy hiểm.
Nhưng mà...!Hôm nay hắn lại muốn đến thao trường của Ảnh vệ Tam hoàng...!giải ngố?
Phải, Ôn Ngọc sắp điên rồi! Hắn lên ngôi Hoàng hậu đều phải dùng mặt thật của chính mình, cũng không có dịch dung...!Và vấn đề là,...
Cả thế giới đều biết hắn là Ôn Ngọc nha!!!
Hắn có hơi không nói nên lời, ngay từ đầu sa vào bẫy tình của ba nam nhân nọ đã nói lên rằng điều này không ổn!! Hoàn toàn không ổn!!!
...Nhưng hắn vẫn tình nguyện sa vào...
"Lạc nhi, vi phu muốn đến thao trường xem ngươi và Khắc nhi..." Ôn Ngọc hiện tại đừng nói đến mặt mũi, ngay cả liêm sỉ liêm sang đều không tăm hơi tồn tại.
Hắn ngồi trên đùi Khắc Nhĩ quậy phá một hồi, lại ăn vạ cả buổi.
Đoan Chính hơi nhức đầu mà xoa xoa thái dương.
"Ra dáng một chút." Khắc Nhĩ túm hắn lại bắt phải ngồi yên một chỗ.
Ôn Ngọc chẳng còn cái gì hán tử, bản chất bình thường của một nam nhân đều mất sạch.
Lúc này nhìn hắn và Tam đế như tráo đổi chỗ cho nhau.
Ừm...!Ôn Ngọc là ca nhi và Tam đế là hán tử...
Khung cảnh này có chỗ nào không giống!!??
Hắn nghe vậy càng quậy dữ dội hơn, chẳng chịu ngồi yên mà lăn qua lộn lại trong thư phòng...!Cái gì y phục á?
Không quan tâm!
Lạc Hà mang thai tháng này đã là tháng thứ ba, bụng có chút nhô lên nên Ôn Ngọc không dám náo loạn làm phiền y, chỉ làm nũng vài câu rồi thôi...!Ngược lại điều này càng khiến cho Khắc Nhĩ gặp khổ.
Hắn cả ngày bám y mãi không buông, vì ở trong cung quá chán nên hắn muốn ra ngoài...!Đương nhiên, đối tượng đi cùng không ai khác chính là Khắc Nhĩ.
"Khắc nhi, chiều nay ngươi nói ngươi phải đến thao trường mà...!cho ta đi đi!!" Ôn Ngọc hai mắt ươn ướt thút thít nói.
Bộ dáng kia đập vào mắt Khắc Nhĩ chẳng đáng thương chút nào, người dám ngồi lên đùi y nhảy nhảy nghịch nghịch cũng chỉ có mình hắn mà thôi, càng khiến y liên tưởng hơn là con sói tinh ranh.
Khắc Nhĩ đứng hình, không biết phải làm sao thì Lạc Hà vẫy tay với hắn bảo: "Lại đây."
Ôn Ngọc tức thì nhảy phắt xuống, đến bên cạnh Lạc Hà lộ vẻ con thỏ đáng yêu ngoan ngoãn.
Khắc Nhĩ: "..."
Lạc Hà xoa đầu hắn, thuận tiện đút cho hắn bánh ngọt, giọng nói có ý thỏa thuận: "Trẫm đi chơi cùng ngươi được không? Nhưng sẽ không đến thao trường."
Lạc Hà muốn giải vây cho Khắc Nhĩ, ý trên mặt chữ: Thao trường nguy hiểm, không thể để phu quân đến đó.
"Không được!" Ôn Ngọc ngay lập tức phản ứng với câu nói...Lạc Hà hiện tại không được ra khỏi hoàng cung!
"Ngươi là chán ghét đi với trẫm không vui?"
Ôn Ngọc: "Không có..." hắn hơi ngượng ngùng, thầm đánh nội tâm một trận, hình như là lúc nãy hắn sống chết đòi đi nha...!Nếu như bây giờ đổi ý, Lạc Hà sẽ buồn lòng.
"Vậy, phu quân muốn đi đâu?"
Ôn Ngọc: "Thao..." im bặt.
Khắc Nhĩ nín cười nhìn hắn, quả nhiên Ôn Ngọc là một hán tử hảo hán thích thao trường....!nga...
Lạc Hà thở dài, xem ra Ôn Ngọc chỉ hứng thú với nơi đó đành nói: "Vậy trẫm cùng tam đệ đi với ngươi."
Ôn Ngọc: "..." Hai mắt sáng rỡ.
Theo như yêu cầu của Lạc Hà, Giang công công lập tức chuẩn bị mã xa cho Vua ngự giá, quá trình này tính tới tính tới cũng mất chừng một canh giờ.
Đường đi đến thao trường không xa không gần, đi tới đó trời chắc cũng đã xế chiều.
Lạc Hà nói nơi đó nguy hiểm, không phải là nguy hiểm vì kẻ địch, huống hồ Tam Ảnh vệ đều tụ về tại đây...Ý Lạc Hà là, bởi vì ở thao trường có rất nhiều hán tử.
Hán tử thông thường cao lớn, tính cách thô tục không kiêng dè...!Làm sao y muốn để cục bông trắng trẻo bé nhỏ của mình đến nơi như thế này chứ? Bất quá, hắn lại quyết tâm muốn đến đây...
"A Miên!!" Vừa bước xuống xe, toàn bộ ảnh thất thân mặc hắc phục đều đồng loạt quỳ xuống hô Tam hoàng vạn tuế, ai cũng kiêng dè không dám nhìn lên Cửu ngũ chí tôn, riêng Ôn Ngọc vừa bước xuống đã hô lên một tiếng làm mọi người suýt tưởng sắp chết tới nơi.
Đương sự Lục Miên cũng kinh hách lắm.
"Hoàng hậu..." Gã toát mồ hôi hột đón nhận ánh mắt sắc như dao đồng thời của Lạc Hà và Khắc Nhĩ âm thầm gào thét trong lòng.
Ôn Ngọc dường như chẳng phát hiện ra, gương mặt bị thương được dùng thuốc tốt nhất để chữa trị đang dần hồi phục trở lại xinh đẹp như ban đầu,