- 26/11/2021-
Vào một trời mùa đông lạnh lẽo, có một thiếu niên thanh tao nhã nhặn, ung dung dạo chơi ngoài kinh thành.
Không có cái gì không lọt vào mắt hắn, Ôn Ngọc mặt mày sáng rỡ chạy đằng tây nhảy đằng đông ngắm nhìn những chiếc lồng đèn đủ màu đung đưa.
Lễ hội giáng sinh...
Là hắn đã đem nó đến đây!
Bởi vì ở đây không có điện nên hắn thay bằng lồng đèn, chẳng qua có phần hơi giống trung thu.
Mà cũng không sao, còn có những dải kim tuyến là đủ khác biệt rồi.
Ôn Ngọc vô cùng cao hứng nhìn thấy những xiên thịt từ chính mình phát ra, tuy không phải là hắn tạo nên...!Nhưng là hắn đã đem đến đây đó!
Ôn Ngọc lại gần một nhóm nam nhân lay lay tay của một người trong số đó: "Lạc ca ca à, ta muốn ăn..."
Lạc Hà phì cười, điểm nhẹ vào sóng mũi của hắn: "Chỉ biết có ăn."
Một nam nhân khác không hài lòng, hơi bĩu môi: "Phu quân chỉ để nhị ca trong mắt."
Ôn Ngọc nghe vậy xoay người, nhanh chóng tìm cách dỗ dành: "Tất cả đều ở trong mắt ta mà, ngoan."
Trong lúc cả ba đang nói chuyện ở đây thì nam nhân còn lại đã đi tới gian hàng, mua năm que thịt xiên mang đến.
Đoan Chính đưa đồ ăn đến trước mặt: "Của phu quân."
Ôn Ngọc mắt sáng như sao, dành ngay hộp đồ ăn.
Gặm một phát hết gần nửa cây, khi ăn hai má hắn phồng lên hệt như một chú chuột nhỏ.
Lạc Hà bất đắc dĩ chỉ biết cười trừ, đã bao nhiêu năm kể từ khi sắc phong ngôi vị, hắn vẫn chỉ như một thiếu niên phong trần tuấn lãng có hơi đáng yêu.
"Ngọc, nên về thôi.
Trời trở lạnh rồi." Đoan Chính khoác lên người hắn áo khoác lông, nhẹ giọng nói.
Ôn Ngọc chưa kịp ghi nhớ dư vị lễ hội giáng sinh của người dân đã bị xách lên xe ngựa quay về.
Hắn lăn lộn trong xe ăn vạ: "Ta không muốn, ta không muốn quay về cái nơi tẻ nhạt đó đâu!"
"Yên nào." Khắc Nhĩ thở dài một hơi, không biết nên giải quyết tên ăn vạ này thế nào.
"Ta không muốn quay về! Ta còn muốn chơi tiếp mà!" Ôn Ngọc bị Lạc Hà kéo lại ngồi lên đùi y, gặm gặm cắn cắn vai y ủy khuất.
Lạc Hà xoa đầu hắn, hoàn toàn coi hắn thành một đứa nhóc mà đối đãi: "Quay về, ngày mai lại đến nữa được không? Hôm nay đã muộn rồi."
Ôn Ngọc vẫn rầu rĩ không ừ không hử, không thèm nói chuyện với y.
Sau khi Lạc Trì đủ tuổi, trở thành nam tử văn võ song toàn đã được ba vị phụ hoàng truyền lại ngôi vị, chính họ lên chức Thái thượng hoàng.
Mặc dù vậy nhưng Tam đế hoàn toàn không can thiệp đến chuyện triều chính, giao hẳn lại cho Lạc Trì và hai đệ đệ.
Nếu Lạc Trì có không hiểu cái gì, sẽ được Lạc Hà trực tiếp giải thích cho.
Đại Sơn sau đó được đổi tên thành Thiên Vân Quốc.
...
"Hoàng nhi, phụ thân muốn đến lễ hội! Con nói xem hôm nay đông vui như vậy, mấy người ác độc phụ hoàng con lại bắt ép phụ thân quay về!" Ôn Ngọc vừa xuống xe ngựa đã chạy thẳng vào chính điện, tùy tiện leo lên cả long vị.
Người có quyền làm ra hành động này, chỉ có duy nhất một mình Ôn Ngọc hắn.
"Phụ thân, người xem nếu trước mặt trẫm là các đại thần.
Không phải sẽ chẳng ra thể thống gì nữa sao?" Lạc Trì nhu nhu thái dương, thở dài.
Đến Thái thượng hoàng còn không tùy tiện đến như thế.
"Con muốn làm phản? Ta là người sinh ra con đó..." Mắt Ôn Ngọc ngấn nước, phồng má lườm nguýt đứa con mới có địa vị đã quên người phụ thân này rồi!
"Phụ, phụ thân?" Từ trước đến nay, trong tâm trí Lạc Trì và Tam hoàng đã vô thức xem Ôn Ngọc thành bảo bối quý