Ôn Ngọc lúc này cảm thấy chính mình không còn gì để nói.
"Tại sao lại bắt ta làm nha hoàn? Tại sao phải giả nữ?" Ôn Ngọc nhảy dựng, hoàn toàn không ưa thích bộ y phục nữ nhân này khoác lên người.
Hắn chính là hán tử nha! Là hán tử đó!
"Ngươi một ca nhi lại dám đối đãi với ta như vậy!" Ôn Ngọc phồng má, rất tức giận hướng Uyển Trúc nói.
Ngôn Tình Xuyên Không
"Ngươi mất tích năm năm, bỗng dưng xuất hiện không phải quá kỳ quái?" Uyển Trúc ngược lại rất tâm đắc với thành quả của mình.
Đúng...!Như Ôn Ngọc suy nghĩ, Uyển Trúc trước mặt hắn bây giờ chính là người của hắn, hắc hắc.
Bằng cách nào đó, dù là cung chủ Lưu Vân cung hay là Tiên hoàng Đại Sơn, đều rơi vào lòng hắn.
Hắn không phụ ba tức phụ của hắn, chẳng qua đây là cách tốt nhất để hắn có thể quay lại gặp họ.
Lại nói, người này một tay che trời, uy phong trùng trùng, thiên hạ nghe tới dù cách xa vạn dặm cũng phải kính sợ, hắn làm sao dám đắc tội...!Chỉ đành nhận thêm một người, bớt một chuyện vẫn hơn một chuyện mà...
"Không phải là do ngươi?" Ôn Ngọc oán giận ngút trời, chán ghét quay đi.
...
Hôm nay chính là ngày cao nhân hội tụ, nói đúng hơn là ngày triều đình tuyển nhân tài.
Cao nhân văn võ đều họp lại, lúc đầu Uyển Trúc định đưa thẳng Ôn Ngọc về tới hoàng cung.
Có điều, đã năm năm Ôn Ngọc hắn chưa bước chân ra khỏi cửa, xém chút nữa cũng quên luôn không khí nhộn nhịp bên ngoài là như thế nào rồi.
Hắn không về thẳng Hoàng cung mà đi du ngoạn khắp nơi kinh thành Thiên Vân.
Uyển Trúc có hơi đau đầu, nếu hắn đi đâu mất thì rất phiền nên muốn cùng đi theo.
"Ài, ngươi nói.
Nếu ngươi xuất hiện ở đó có làm cho người ta náo loạn không?" Ôn Ngọc bất mãn: "Ta giả làm nha hoàn của Kiều Thương là được!"
Kiều Thương là thuộc hạ của Uyển Trúc, lần này hắn muốn đến hội tuyển nhân tài của triều đình.
Mục đích là gì Ôn Ngọc không rõ, nhưng có thể chắc chắn người này sẽ không làm hại Ôn Ngọc.
Uyển Trúc nhìn thuộc hạ cung kính đứng một bên, miễn cưỡng đáp ứng.
...
"Ôn công tử đến đó nhớ giữ ý tứ một chút...!Đừng quên, ngài đang là nữ nhân..." Kiều Thương cố ý có lòng tốt nhắc nhở.
"Cái tên ngốc nhà ngươi, ngươi thật sự tưởng ta sẽ mặc y phục nữ nhân đó ra ngoài sao?" Sau khi lên mã xa, Ôn Ngọc nóng nảy tháo bỏ hết thảy, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ôn công tử..." Kiều Thương bất lực nhìn y phục đáng thương bị hắn dẫm đạp dưới chân, vừa ngước nhìn đã thấy Ôn Ngọc thân vận thanh y nho nhã hiếm thấy.
"Hừ, lão tử hợp với cái này hơn nhiều."
Kiều Thương chết ngồi, quả nhiên từng là Hoàng hậu Thiên Vân, quốc sắc thiên hương, mặc dù đã được dịch dung nhưng vẫn có thể nhận ra dung nhan so với nữ tử chắc chắn hơn vạn lần.
Đến nơi tổ chức ứng thí, Ôn Ngọc hí ha hí hửng nhảy xuống mã xa, quan sát một vòng.
Khắp nơi đông nghẹt toàn là người, cũng có vài kẻ khá quái dị từ đâu tới không rõ.
Vừa rồi trước khi đi Uyển Trúc đã dịch dung cho hắn phòng ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra, nên hiện tại Ôn Ngọc vô cùng thoải mái, không lo sợ đi lung tung.
"Ta đi đến đăng ký, Ôn công tử đừng..."
Chưa nói hết câu Ôn Ngọc đã không thấy bóng dáng.
Kiều Thương: "..."
...
Ôn Ngọc mải nhìn xung quanh mà đụng phải người.
"Rầm" Ôn