Ôn Ngọc len qua đám người tiến vào một tửu quán.
"Nghe nói quán này nổi danh Thiên Vân, lần đầu đến quả nhiên không hổ danh mà." Ôn Ngọc thở phào, quan sát một lượt xung quanh.
Kiều Thương ngồi đối diện, rót cho hắn một chén trà.
Ôn Ngọc từ trước đến nay rất thích uống trà, trong cung chỉ thiếu một phòng trà đủ các loại cho hắn.
Lễ vật nộp cống của các nước chư hầu cho Hoàng đế lúc nào cũng không thiếu được các loại trà nổi danh tứ phương dành tặng Hoàng hậu.
"Hôm nay có biểu diễn nhạc kịch sao?"
"Công tử, không phải nhạc kịch.
Là đấu giá."
Ôn Ngọc ngạc nhiên: "Đấu giá?"
"Phải, nếu công tử ưng vật gì đều có thể cùng mấy vị khách vãng lai đấu giá.
Nhưng hình như hôm nay vật đấu giá là vòng cẩm thạch từng bị thất lạc."
Ôn Ngọc chấn kinh rồi, vòng cẩm thạch thất lạc sao tự dưng lại xuất hiện ở đây? Hôm qua không phải...
...
"Ngươi thực sự làm vòng cẩm thạch cho ta sao?" Ôn Ngọc nhướn mày nhìn thân ảnh cao lớn phía trước hỏi.
Uyển Trúc nhún vai, bất đắc dĩ: "Nó bị lạc mất từ rất lâu rồi.
Nhưng mà với tính cách này của ngươi...!Ta đoán, nếu ta có tặng thì chắc chắn ngươi sẽ không đeo."
"Ngươi đoán đúng rồi." Hắn cau mày xoay người đi ngẫm nghĩ: "Nhưng để rơi vào tay người khác thì thật không ổn."
Uyển Trúc từ phía sau ôm lấy hắn hạ giọng: "Ta cam đoan là nó không ở đây, ngươi không cần lo nó rơi vào tay người khác."
"Vậy còn đám ngoại tộc?"
"Có lẽ, người ngươi đang chờ mong đến đây vì lí do đó chăng?" Uyển Trúc vu vơ tự hỏi.
Ôn Ngọc không để ý, quay lại trọng tâm câu nói vừa rồi, kinh ngạc: "Ngươi biết vị trí của chiếc vòng? Sao có thể gọi là thất lạc?"
Y gương mặt ngây thơ vô số tội bình thản: "Ta cảm nhận bằng các giác quan của ta, còn nó đang ở đâu thì ta thực sự không biết mà."
...
Uyển Trúc đã nói vòng cẩm thạch không ở đây.
Chính chủ đã xác nhận, vậy thì chiếc vòng kia không phải chỉ là giả?
Trong lúc Ôn Ngọc suy nghĩ thì buổi đấu giá đã bắt đầu.
Cũng như ở thế giới hiện đại, vật để đấu giá được trình diện cho những quan khách xem.
Ôn Ngọc chưa từng thấy qua vòng cẩm thạch nhưng chỉ nhìn bản sao của nó cũng đã khiến hắn hồn xiêu phách lạc vì vẻ diễm lệ kinh người.
Quả thật, chiếc vòng này cho dù không có tác dụng gì nhưng với vẻ ngoài tinh xảo kì công đó thì cũng đủ lý do để đáng giá nghìn vạn.
Huống hồ, trong tâm thức bọn họ vốn đã vô tình nghĩ vật này là vòng trường sinh nên càng làm tăng thêm giá trị của nó.
Dần dần giá trị của nó được đẩy lên cao vút trên mây.
Ôn Ngọc "xì" một tiếng, chán ghét nói: "Chỉ là một cái vòng giả cũng đáng giá hàng ngàn vạn, ngàn lượng...!Đúng là ngu xuẩn."
Kiều Thương ở ngay bên cạnh thấy thế liền lắc đầu: "Là do nhận thức của công tử khác họ thôi.
Nếu ta là họ, chắc chắn cũng thoát không khỏi mê hoặc của vòng trường sinh."
Ôn Ngọc nghĩ cũng đúng, định đứng lên quay về nhưng mà trà ở đây đặc biệt ngon miệng khiến hắn không nỡ rời đi sớm như thế.
Miễn cưỡng ngồi xem hết buổi đấu giá.
Giữa đường, quân lính triều đình đột nhiên xông vào làm cho tửu quán vốn đang bình yên nổi sóng gió.
"Là, là Thái thượng hoàng?"
Những người ngồi xung quanh Ôn Ngọc đột nhiên thất kinh kêu lên, hắn còn chưa kịp quay lại.
Xung quanh như bị rút hết không khí, tất cả hối hả quỳ xuống, nửa điểm tò mò cũng không dám liếc nhìn.
Thái thượng hoàng biệt tích năm năm tự dưng lúc này lại xuất hiện ở một tửu quán nhỏ tại Bắc Thiên Vân, nghe thật chấn động làm sao...
Khắc Nhĩ anh tuấn soái khí, đường đường chính chính tiến vào trong, nghĩ không cần nghĩ liền ra lệnh cho thuộc hạ tóm hết bọn người đang có mặt trong tửu quán.
Y đến không một ai hay biết, ngay cả bọn người Túc Viên cũng trở tay không kịp.
Ôn Ngọc than một tiếng, năm năm không gặp người kia hắn chỉ cảm thấy càng ngày y càng đẹp hơn, tựa tiên nhân giáng thế...!Tránh không khỏi bị hút hồn ngơ ngẩn.
Khắc Nhĩ chậm rãi tiến vào, quét mắt một lượt lại dừng trên người của nam nhân ôn nhuận như ngọc, gặp y không những không quỳ còn thản nhiên nhìn chăm chăm y.
Khắc Nhĩ tiến gần, nghi hoặc: "Ngươi...!trông thật giống một người."
Khắc Nhĩ trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Ôn Ngọc lẽ nào lại ở đây? Năm năm qua bọn y cho người