"Khắc nhi đâu rồi?" Ôn Ngọc bỗng nhiên tò mò, kể từ khi Đoan Chính và Lạc Hà chạy đến, hắn đã thấy y bị Đoan Chính kéo đi, kể từ lúc đó cũng không gặp lại.
Đúng như dự đoán, vừa nhắc đến Khắc Nhĩ, mặt của Lạc Hà tức thì trầm xuống.
Y bình thản hỏi: "Ngươi còn có thể nghĩ đến đệ ấy?"
"Làm sao không nghĩ? Là do ta sai trước mà?" Ôn Ngọc cảm thấy có gì đó không đúng vội nhảy dựng: "Y đâu rồi? Các ngươi đã làm gì vậy?"
Lạc Hà cười khổ, sao giống như bọn ta mới là người sai khi lấy đi vật báu của ngươi nha?
"Ngươi không thể ra ngoài, ta sẽ cho người gọi y đến." Nói rồi Lạc Hà đứng lên, vén rèm bước đi khỏi.
Còn một mình hắn ở trong, Ôn Ngọc có hơi suy tư.
Kẻ đen đúa lúc đấy đã đuổi theo hắn là ai? Vì sao lại muốn giết hắn? Còn có nam nhân lạ mặt kia nữa.
Ôn Ngọc nghĩ ngợi một hồi, Khắc Nhĩ cũng bước vào.
Hai mắt vô thần kia của y vừa liếc thấy hắn, đột nhiên ngấn nước, môi mỏng mím lại.
Đợi đến khi Ôn Ngọc ra hiệu cho y đến, y mới chậm rãi đến gần.
"Khắc nhi tại sao lại tiều tụy như thế?"
Khắc Nhĩ kinh ngạc: "Ngươi, ngươi là..."
Ôn Ngọc mỉm cười hôn nhẹ lên khóe môi y: "Là ta."
Khắc Nhĩ chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn lướt qua của người nọ, y run rẩy ôm chặt eo hắn: "Là ngươi, cuối cùng ngươi cũng quay lại.
Ngọc, Ngọc...!phu quân của ta..."
Ôn Ngọc sững người, trên miệng hiện ra nét cười quỷ dị, hai tiếng "phu quân" này phải công nhận là rất dễ nghe.
"Ta xin lỗi, ta xin lỗi.
Ta hối hận lắm, ta thật sự..."
Ôn Ngọc ngăn y nói tiếp: "Ngươi không sai...!Có điều ngươi ra tay nặng quá." Hắn vờ vịt nhìn khắp nơi trên cổ tay mình, rầu rĩ than vãn.
Khắc Nhĩ ngược lại càng hoảng: "Ta xin lỗi!" Y bỗng nhiên khóc òa làm Ôn Ngọc giật mình: "Không sao không sao.
Không được khóc..."
Hắn than nhẹ một tiếng, sao ai cũng khóc lên như thế, gương mặt thì xinh đẹp mà thấm đẫm nước mắt...hắn quả nhiên đã gây ra tội lớn rồi!
"Hoàng thượng giá đáo!" Tiếng hô bên ngoài làm cho người bên trong hết hồn, bây giờ Ôn Ngọc mới nhận ra là bản thân đã về đến Hoàng cung.
Bóng dáng Lạc Trì vội vã tiến vào, dừng lại trước cửa, cúi đầu cung kính: "Phụ hoàng, Hoàng cữu, Hoàng bá...!Phụ thân, trẫm đến thăm người." Câu sau có hơi nghẹn ngào.
Lạc Hà lên tiếng: "Vào đi."
Lạc Trì sau khi được cho phép, tức thì vào thẳng bên trong, hai người một phụ thân một nhi tử vừa thấy nhau đã hạnh phúc như muốn ngất xỉu.
"Phụ thân, trẫm nhớ người." Lạc Trì bám chặt hắn không buông.
"Ài, Hoàng nhi à, ngươi lớn rồi nha." Ôn Ngọc trêu ghẹo.
"Tại sao thân thể lại nhiều thương tích như vậy?"
Ôn Ngọc xoa gáy, ngượng ngùng.
Hắn đâu thể nói là do Hoàng bá nó tính tình bộc phát gây nên?
"Là do ta không cẩn thận, trên đường quay về thì bị kẻ lạ mặt đuổi theo đến mức lạc vào rừng, vướng phải cây có gai nhọn làm bị thương."
"Kẻ lạ mặt?" Lạc Trì âm ỉ nổi lên sát khí, khàn giọng hỏi: "Kẻ nào to gan như vậy?"
Ôn Ngọc trầm tư: "Ta quả thực không biết gã.
Lúc đó trên người gã nọ là một mảnh đen tuyền, chỉ chừa độc hai mắt.
Từ trong đám đông đã nhắm đến và đuổi bắt ta, phụ thân đoán...!có lẽ gã muốn lấy mạng người gã nhắm đến."
"Gì cơ?" Lạc Trì nhảy dựng, sóng cuồn cuộn như nổi bão trong lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Gã ta dám sao?"
Ôn Ngọc cười khổ: "Có lẽ." Lại nói: "Mai lại là lễ giáng sinh rồi nhỉ?"
Năm năm trôi qua nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy không chân thật.
Cũng không ngờ đến ngày này năm năm trước hắn đã cùng Tam hoàng dạo chơi kinh thành nhân dịp Giáng sinh.
Càng nhớ lại mớ ký ức hỗn loạn không hồi kết năm đó càng khiến hắn cảm thấy hoài niệm vô cùng.
"Phụ thân..."
"Sao thế?"
"Người sẽ không sống được lâu sao?" Lúc Lạc Hà nói ra lời này, khóe mắt y đột nhiên phiếm đỏ.
"Không đâu." Ôn Ngọc chắc chắn, nói như giễu cợt: "Nếu lão thiên gia muốn đem ta đi, phải xem xem một kẻ như ta có chịu đi không đã."
Lạc Trì phì cười: "Phụ thân quyết định được sao?"
"Đương nhiên rồi." Cả hai nhìn nhau phấn khích cười lớn.
"Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Lạc Hà tiến vào, trên tay là đĩa trái cây đã được cắt kĩ càng trông rất đẹp mắt.
"Phụ hoàng."