Xung quanh là các ca nhi và nữ nhân của Hoàng đế.
Đứng ở giữa chính là nàng Hoàng hậu kiêu căng và người đang quỳ không ai khác là nha hoàn của Trương Quý phi, A Kỳ.
A Kỳ khóc nấc: "Xin Hoàng hậu bớt giận, Hoàng hậu tha mạng!"
Trương Dương khẽ gọi: "A Kỳ!" Lật đật không quan tâm ai nữa chạy tới ôm y.
Lạc Minh tối mặt, giọng có chút trầm: "Nàng đang làm cái gì?"
Ánh Túc nghẹn họng, chỉ vào Ôn Ngọc: "Bệ hạ, hắn..."
"Ta làm sao cơ?" Ôn Ngọc nhắm hờ mắt, gương mặt hiện lên nét cười khinh bỉ.
"Bệ hạ! Người nghe tên nô bộc này hơn thiếp sao?"
"Nô bộc?" Hàn khí quanh Lạc Minh tỏa ra, bao trùm toàn bộ những người đang có mặt ở đó khiến họ hít thở cũng không thông.
"Người đâu?" Lạc Minh không nói hai lời, tâm trạng xấu xí ra lệnh: "Đem nàng ta đến cấm cung, bỏ đi tước vị Hoàng hậu."
"Bệ hạ, chuyện này hơi..." Nghiêm tổng quản xanh mặt.
Từ trước đến nay Lạc Minh chưa bao giờ tức giận như thế đâu.
Lại nói đày Ánh Túc vào cấm cung thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất!
Ôn Ngọc một mắt nhắm một mắt mở không quan tâm nhiều như vậy.
Hắn biết rõ gần hai phần ba quân lính triều đình nằm trong tay phụ thân Ánh Túc.
Nhưng mà, hắn cũng không ưa gì ả ta...
"Các người, các người không thể làm vậy! Hoàng thượng, người đã quên lời hứa hôm đó với phụ thân ta? Người không lo cho an nguy của người hay sao?"
Lạc Minh khẽ nhếch khóe môi: "Nếu trẫm chỉ biết lo cho an nguy chính mình mà không cần màng đúng sai thì nàng nghĩ, trẫm có đứng được ở đây ngày hôm nay hay không?"
"Hoàng thượng?" Ánh Túc hoảng loạn: "Phụ thân ta sẽ không để yên! Bệ hạ, người không thể đày ta vào cung cấm! Bệ hạ!" Mặc kệ ả có gào thét to hơn, có níu kéo hay làm gì đi chăng nữa.
Vào cung cấm thì chỉ có một con đường duy nhất, cô độc đến chết.
Những ca nhi hay nữ tử là phi tần của Hoàng đế còn đang hoang mang lo lắng nhìn nhau, không rõ vì sao chỉ vì một con nha hoàn của một nữ nhân thất sủng mà Hoàng thượng lại ra tay nặng như vậy.
Ôn Ngọc lại gần đỡ Trương Dương lên, thì thầm vào tai nàng: "Quý phi từ nay có muốn làm Hoàng hậu không?"
Trương Dương ngỡ ngàng, tất cả lời nói của hắn qua tai nàng đều biến thành dấu chấm hỏi.
Nàng lắc đầu: "Không thể, công tử."
"Tin ta đi!" Ôn Ngọc nhe răng cười tươi khẳng định một câu.
...
Trên đường quay về, Lạc Minh bắt chuyện: "Tổ phụ, người có cách để phụ thân nàng ta ngoan ngoãn sao?"
Hắn nhìn y cười khổ, lắc đầu: "Không có."
Lạc Minh không mất bình tĩnh, Ánh Túc làm tổ phụ không vui, đày nàng ta vào cấm cung là chuyện thường tình.
Y đã nhịn nàng ta quá lâu, cũng nên để người khác biết rằng y đã dung túng cho nàng quá nhiều.
"Lạc nhi không cần lo, ta không có cách không có nghĩa là Uyển Dung không có cách."
...
"Uyển nhi.
Vi phu cần giúp đỡ." Vừa vào tới cửa, Ôn Ngọc đã lao như bay về phía y cọ a cọ.
"Lại chuyện gì nữa?"
"Ngươi vẫn còn làm chủ Lưu Vân cung đúng không?"
"Hậu bối của ta." Uyển Dung đẩy mặt hắn ra: "Hiện tại ta không còn quyền hành gì tại đó nữa."
Ôn Ngọc thất vọng lại hỏi: "Ngươi nói cho ta biết chỗ của Lâm Uyên đi? Có phải Yến Hòa cung vẫn như xưa ở đó?"
Uyển Dung nghi hoặc: "Rốt cuộc là ngươi đã gặp phải cái chuyện gì nữa vậy?"
Hắn đành thở dài một mạch than vãn với tức phụ.
"Ngươi! Cái tên suốt ngày đi quậy phá này! Ta nhớ kiếp trước ngươi trưởng thành lắm mà nhỉ?"
"Ta?" Ôn Ngọc ngạc nhiên chỉ vào chính mình: "Trưởng thành?"
"A, Uyển nhi.
Ngươi phải nhớ lại xem ta cũng đã trải qua những chuyện gì nha? Ngươi nghĩ ta sống lại một kiếp chỉ để ôn nhu như ngọc hay sao?" Nói rồi hắn tiếp tục nắm tay Uyển Dung lay lay: "Uyển nhi, giúp ta đi mà.
Phụ thân Ánh Túc chắc chắn sẽ không để yên cho chắt của ta..."
Uyển Dung xoa mi tâm, bất lực thừa nhận: "Lâm Uyên chết rồi."
"Nhưng không có nghĩa là Yến Hòa Cung sụp đổ đâu phải không?"
Năm xưa hắn đã hứa với Lâm Uyên sẽ làm rõ mọi chuyện