"Ngươi lại bị bắt nữa?" Diệp Uy đang cùng Lạc Minh thưởng rượu ngon vừa trông thấy Thuần Nhã cõng hắn về thì sốt ruột, từ tay y đoạt hắn đi.
"Có lẽ." Ôn Ngọc gượng cười: "Ngươi thả ta xuống đi! Ta có thể đi lại rồi."
"Hửm?" Diệp Uy nhếch khóe môi, buông lời khinh bỉ: "Ngươi yếu đuối ở trên lưng Thuần Nhã suốt một đoạn đường, qua tay ta liền khỏe nhỉ?"
"Ta..." Ôn Ngọc nghẹn họng, suýt chút nữa đã bị uy nghiêm kia lấn át, lí rí nói: "Ta về đến cạnh ngươi liền khỏe." Dù miệng nói vậy nhưng tay thì rất nhanh đã đẩy Thuần Nhã ra xa tránh tai bay vạ gió không nên.
"Hừ." Diệp Uy quay người đi vào trong ngồi xuống bên cạnh Lạc Minh mà cầm lấy ly rượu.
Bốn bề gió nhẹ thổi qua cùng với hương sen từ hồ phảng phất, hai người thoáng chốc như biến thành bức tranh tĩnh mặc mê người.
Ôn Ngọc đến bên cạnh Diệp Uy cũng chậm rãi ngồi xuống, như đương nhiên nâng lên ly rượu: "Lạc Minh năm nay cũng đã tròn mười tám rồi nhỉ?"
"Vâng, tổ phụ." Lạc Minh đáp ngay.
Ôn Ngọc trầm mặc suy tư, phút chốc lại hỏi: "Ngươi thấy, nữ tử Trương Dương kia thế nào?"
Lạc Minh kinh ngạc: "Ý người là Trương Quý phi?"
"Phải." Hắn nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng tràn tới cổ họng, Ôn Ngọc cau mày ngăn lại ly thứ mấy hắn cũng không biết của Diệp Uy: "Đừng uống nữa."
Diệp Uy nghe lời không uống nữa, hướng mắt ra ngoài nhìn về nơi xa xăm, đồng thời làn da trắng trẻo của y bỗng nhiên cảm nhận được cả hơi nước bốc lên từ mặt hồ, có phần ẩm ướt nhưng lại rất dễ chịu.
Ở trong này, hai người lại tiếp tục.
Ôn Ngọc dò hỏi: "Ngươi không thích nàng sao? Một nữ nhân không [email protected] muốn quyền lực hay sủng ái.
Ta thấy, thế gian này không mấy người như vậy đâu."
"Sao tổ phụ có thể chắc chắn như thế?"
Ôn Ngọc bỗng nhiên cứng ngắc, hai mắt cong cong bật cười thành tiếng: "Chẳng qua, lần trước ta đã từng gặp nàng rồi."
"Gặp rồi?"
"Đúng, một nữ nhân xinh đẹp, tuy không có quyền thế như Hoàng hậu nhưng nàng ta lại có cốt cách vô cùng thanh cao.
Sẵn sàng vì một kẻ như ta mà đứng ra đối mặt với vị Hoàng hậu hung dữ kia." Ôn Ngọc mang vẻ mặt hoài niệm nhớ lại lần đó.
Diệp Uy để ý, nửa tỉnh nửa mê không thể kiểm soát được hành động của mình.
Y dùng hai ngón tay nâng mặt hắn lên, giọng nói ẩn chứa tức giận: "Sao nào? Có phải ngươi lại để ý nàng ta rồi không?"
Ôn Ngọc giữ cổ tay y mặt không đổi sắc: "Không có."
"Thật?" Diệp Uy nấn ná lại gần, khi mặt y đã kề sát cổ hắn làm Ôn Ngọc rùng mình một cái mới đẩy ra: "Ngươi định làm gì?"
"Ta làm gì?" Ánh mắt Diệp Uy mê man, hơi thở vô cùng dồn dập hướng hắn cười cười: "Ngươi đoán xem."
Ôn Ngọc hiểu chuyện, lập tức kéo y đứng dậy: "Bệ hạ cứ tiếp tục thưởng rượu, Diệp tướng quân say rồi nên ta phải đưa y về trước."
"Vâng, tổ phụ!" Lạc Minh mỉm cười, bản thân cũng không muốn làm một chú kỳ đà cản mũi nữa.
Ôn Ngọc đau khổ dìu Diệp Uy về phủ, chỉ tính việc đặt y nằm trên giường thôi cũng đã là khó khăn trùng trùng.
Ôn Ngọc mới vừa quay đi lấy thau nước để lau mình cho y, giây sau đã thấy Diệp Uy ngồi thẳng lưng ngay bên giường.
"Sao, sao vậy?" Ôn Ngọc lắp ba lắp bắp, hồi hộp đến mức lưng thẫm đẫm mồ hôi.
"Hôn." Mắt y lơ đễnh nhìn hắn chằm chằm, như vật nhỏ trông đợi một phần quà nào đó từ chủ nhân.
Ôn Ngọc hết cách đành cúi người hôn lên môi y một cái.
Hơi rượu vẫn còn vương vấn trên đôi môi nóng bỏng mềm mại.
Ôn Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, cố chống lại những suy nghĩ không nên có mà dùng khăn lau qua