Thư Minh Yên trở lại phòng và gọi video cho Mộ Du Trầm.
Chỉ có một hồi chuông, bên kia liền trả lời.
Cô đi đến ngồi xuống sô pha, còn có chút áy náy: "Sẽ không phải chú vẫn luôn chờ điện thoại của cháu, cho nên mới thức khuya như vậy chứ?"
Mặc dù đã hẹn mỗi ngày gọi điện một lần, nhưng Thư Minh Yên vẫn khá căng thẳng khi nghĩ đến việc để Mộ Du Trầm đợi mình.
Anh dậy sớm như vậy để đi làm, nếu buổi tối đi ngủ muộn, làm sao anh có thể ngủ đủ giấc?
Nếu điều này diễn ra trong một thời gian dài, cơ thể sẽ suy sụp, ngay cả khi kiên trì tập luyện thể hình cũng không được.
Thư Minh Yên do dự một chút, sau đó lại nói: "Thực xin lỗi, cháu hôm nay thật sự không phải cố ý quên, lần sau nếu như đã khuya cháu vẫn không gọi điện thoại, chú cũng đừng chờ, đi ngủ sớm một chút."
Trên màn hình điện thoại, Mộ Du Trầm nhìn cô thật sâu: "Em nghĩ tại sao tôi lại bảo em gọi video cho tôi dù muộn thế nào?"
Thư Minh Yên bị hỏi đến hơi giật mình, thầm nghĩ: "Cháu nghĩ cho dù đồng ý mỗi ngày đều gọi điện thoại, cũng nhất định sẽ có ngoại lệ, kỳ thật một ngày không gọi cũng không sao."
Lời vừa dứt, cô chú ý tới vẻ mặt có chút nghiêm túc của Mộ Du Trầm, vô thức nuốt nước bọt nói: "Cháu nói không đúng sao?"
Đầu bên kia điện thoại, Mộ Du Trầm có vẻ khẽ thở dài, nói: "Em ở thành phố Đồng một mình, lúc nào cũng quay cảnh đêm.
Chúng ta là vợ chồng, mỗi này chờ em an toàn về khách sạn, đó không phải là điều tôi nên làm sao?"
Hóa ra anh ấy lo lắng cho sự an toàn của mình.
Mộ Du Trầm luôn là một người đàn ông chu đáo và có trách nhiệm, sau khi hai người nhận được giấy chứng nhận, anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng và quan tâm đến cô nhiều hơn, trong lòng Thư Minh Yên cũng không ngạc nhiên.
Nhưng dù sao trước đó hai người cũng không có nhiều tiếp xúc, Thư Minh Yên đột nhiên được anh quan tâm như vậy, kỳ thực có chút không quen.
Hai má cô bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu, cô mím môi dưới, nhẹ nhàng nói: "Cháu mỗi ngày đều sẽ ở một đường dây giữa hai điểm là đoàn phim và khách sạn, rất an toàn, chú không cần quá quan tâm cháu."
Mộ Du Trầm không tiếp tục tranh luận với cô về chủ đề này, có một số điều có tranh cũng không giải quyết được.
Anh tiện đà hỏi chuyện ban ngày: "Em hỏi Cơ Trạch Dương làm gì?"
Theo sự hiểu biết của Mộ Du Trầm về Thư Minh Yên, cô không phải nghe được chuyện bát quái liền tới hỏi anh, chắc chắn phải có lý do cho việc đó.
Hơn nữa ban ngày cô trả lời ấp úng, buổi chiều trong lòng Mộ Du Trầm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, tối nay anh vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi video của cô trên điện thoại.
Đã lâu không thấy cô gọi, Mộ Du Trầm chờ cảm thấy bất an, sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên chủ động gọi cho cô.
Mộ Du Trầm dừng một chút, xuyên qua màn hình điện thoại nhìn ánh mắt Thư Minh Yên lảng tránh, sắc mặt càng âm trầm: "Nông Nông, em gặp anh ta rồi?"
Thư Minh Yên lúc này vốn đã lo lắng về chuyện này, sau khi nghĩ lại, cô gật đầu: "Hôm nay đúng là cháu đã gặp anh ta, nhưng chuyện này chủ yếu không liên lụy đến cháu, mà là Bạch Đường."
Cô liếm môi dưới bằng đầu lưỡi, sắp xếp lời nói trong lòng, kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.
Mộ Du Trầm cau mày: "Ban ngày gọi điện thoại sao lại không nói?"
"Lúc đó cháu chỉ gặp Cơ Trạch Dương, còn không biết Bạch Đường cùng Cơ Trạch Dương có quan hệ như thế nào, đương nhiên rất khó nói, cháu cũng vừa mới tìm Bạch Đường hỏi rõ ràng.
Chú nói đúng, anh ta thực sự là một kẻ mất trí, lại biến thái!"
Mộ Du Trầm trầm ngâm điều gì đó, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Trầm mặc một lát, anh hỏi: "Bạch Đường nhờ em giúp?"
Thư Minh Yên sợ anh có ý kiến với Bạch Đường, vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, tối nay là cháu đề nghị giúp chị ấy."
Cô dừng lại, hiếm khi nói chuyện bộc lộ với Mộ Du Trầm, "Cháu rời khỏi Giá huyện nhiều năm như vậy, ở bên đó chỉ còn lại Bạch Đường là chị em tốt, hai nhà là hàng xóm của nhau, bọn cháu gắn bó với nhau từ khi còn nhỏ, bây giờ chuyện như thế này xảy ra với chị ấy, cháu không thể mặc kệ, chú nói có đúng không?"
Sau khi nói xong, cô ngập ngừng liếc nhìn biểu cảm của Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm vẫn bình tĩnh như thường: "Em muốn làm gì?"
Đối với chuyện của Bạch Đường, Thư Minh Yên vừa rồi đã nghĩ ra một giải pháp trong đầu, một kẻ hung ác nham hiểm như Cơ Trạch Dương nhất định phải có sai lầm, có thể có một số hoạt động phi pháp trong kinh doanh.
Chỉ cần cô ủy thác cho luật sư cố gắng tìm ra bằng chứng phạm tội của Cơ Trạch Dương, khiến anh ta bị kết án nhiều thêm vài năm, Bạch Đường có lẽ sẽ bình an vô sự.
Vì Mộ Du Trầm hỏi điểm này, Thư Minh Yên đơn giản nói cho anh suy nghĩ ban đầu của mình, rồi hỏi lại: "Trước đây chú từ chối làm ăn với anh ta, nhất định phải có lý do đi, anh ta chẳng lẽ nhược điểm gì cũng không có? Hơn nữa, chắc chắn chú quen nhiều luật sư giỏi, có thể giới thiệu cho cháu được không?"
Mộ Du Trầm trả lời dứt khoát: "Tôi có quen cũng không nói cho em biết, em cứ ngoan ngoãn ở trong đoàn phim đợi, không cần lo lắng gì cả."
Thư Minh Yên: "..."
Nhìn thấy vẻ thất vọng rõ ràng trên mặt cô, ngữ điệu của Mộ Du Trầm dịu đi: "Cơ Trạch Dương đúng là có nhúng tay vào một số chuyện phi pháp thương mại, em có thể nghĩ từ phương diện này là rất thông minh, nhưng anh em Lục gia mấy năm nay vẫn luôn thu thập chứng cứ, rất nhanh sẽ có kết quả."
Dừng một chút, anh nhẹ giọng an ủi cô: "Tôi hiểu em muốn giúp cô ấy, nhưng Bạch Đường đã gia nhập đoàn phim, chỉ cần không ở một mình, Cơ Trạch Dương sẽ không bắt cô ấy ở nơi công cộng.
Cô ấy tạm thời vẫn an toàn, đừng quá lo lắng."
Thì ra Lục gia đã sớm tìm chứng cứ, Lục gia ở thành phố Đồng thế lực lớn như vậy, nhất định so với cô tìm luật sư còn hiệu quả hơn.
Thư Minh Yên hơi bình tĩnh lại, dừng một chút, lại hỏi: "Cơ Trạch Dương phạm tội có nghiêm trọng không?"
"Chừng nào thu thập đầy đủ chứng cứ chúng ta mới biết được." Mộ Du Trầm nghiêm túc nói: "Nông Nông, một mình em ở thành phố Đồng, sau này có việc gì nhất định phải nói cho tôi biết, biết không?"
Thư Minh Yên gật đầu: "Ban ngày cháu chỉ muốn tìm Bạch Đường xem xem đã xảy ra chuyện gì, sợ chú lo lắng.
Sau khi tối nay chị ấy nói cho cháu biết, cho dù chú không hỏi cháu, cháu cũng sẽ đi tìm chú."
Vẻ mặt Mộ Du Trầm bình tĩnh lại: "Ngoan lắm."
Thấy thời gian không còn sớm, anh nhẹ giọng nói: "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm, sau này cố gắng đừng thức khuya như vậy."
"Được." Thư Minh Yên vẫy tay với điện thoại, "Ngủ ngon, chú cũng ngủ sớm đi."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Thư Minh Yên thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhìn thấy chuyên mục vận động WeChat bên dưới.
Nghĩ nghĩ, cô lại tìm số bước chân của Mộ Du Trầm, thắp lên trái tim nhỏ màu đỏ cho anh.
Sau khi làm điều này, cô cong môi và đi ngủ.
...
Trong phòng làm việc trên lầu hai của nhà cũ Mộ gia, ánh đèn sáng trưng khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Mộ Du Trầm nặng nề dựa vào thành ghế sau, cau mày nghĩ đến Cơ Trạch Dương.
Sau khi cân nhắc một lúc, anh bấm vào danh bạ, tìm số của Doãn Mặc và bấm số.
Doãn Mặc rất nhanh trả lời: "Chuyện gì vậy?"
Mộ Du Trầm: "Minh Yên ở trong đoàn phim《 Trục Lộc Xuân Thu 》của Tinh Đồ, cậu biết không?"
"Mộ Dữu có nói với cháu."
"Cô ấy muốn nhúng tay vào chuyện của Cơ Trạch Dương, sắp tới tôi sẽ bố trí một số nhân viên an ninh lẻn vào phim trường bảo vệ cô ấy.
Cậu đánh tiếng với Doãn Toại, để anh ta không nghĩ tôi là kẻ cạnh tranh ác ý, ở đoàn phim mà anh ta coi trọng làm chuyện gì đó."
Doãn Mặc có chút buồn cười: "Chuyện này, sao chú không tự mình nói với anh ấy? Cháu không phải là người phát ngôn cho hai người."
Mộ Du Trầm: "Anh ta là anh trai của cậu, cậu là cháu rể của tôi, cậu làm người phát ngôn mới là thích hợp."
Doãn Mặc: "..."
Mộ Du Trầm: "Cậu không muốn? Vậy tôi đi tìm Mộ Dữu."
Doãn Mặc thỏa hiệp: "Cô ấy đang ở nhà Mộ Du Vãn, hiện tại đã sớm đi ngủ, chú đừng quấy rầy cô ấy, cháu sẽ nói với anh."
...
Sáng sớm hôm sau, Thư Minh Yên mở mắt ra và nhận được tin nhắn WeChat từ Mộ Dữu.
Tiểu Dữu Tử: 【 Cậu bên kia xảy ra chuyện gì vậy, chú nhỏ của mình còn tìm người đến đoàn phim bảo vệ cậu? 】
Thư Minh Yên nhìn thấy tin nhắn đã sững sờ trong hai giây, nghĩ đến chuyện Cơ Trạch Dương.
Mộ Du Trầm vẫn muốn bảo vệ cô?
Cô gõ chữ:【 Sao cậu biết? 】
Tiểu Dữu Tử:【 Đêm qua chú ấy đã tìm chồng mình, sáng nay chồng mình nói lại với mình.
】
Tiểu Dữu Tử: 【 Cậu bị sao vậy? Không có chuyện gì chứ? 】
Thư Minh Yên nghĩ nghĩ, cảm thấy không nên khiến cô ấy lo lắng:【 Không có gì nghiêm trọng, có thể anh ấy cho rằng mình ở thành phố Đồng một mình nên không yên tâm.
】
Tiểu Dữu Tử:【 Là vậy à, vậy chú nhỏ của mình còn rất quan tâm đến cậu.
】
Tiểu Dữu Tử: 【 Chú ấy tự nhiên biết quan tâm người ta, chậc chậc, thật không đơn giản mà.
】
Tiểu Dữu Tử:【 Ánh mắt ái muội.jpg 】
Khi đến đoàn phim vào buổi sáng, Thư Minh Yên cảm thấy rõ ràng đoàn phim khác với bình thường.
- --- Có thêm vài gương mặt xa lạ với dáng người vạm vỡ.
Những người này thường mặc quần áo đơn giản, phụ trách các công việc lặt vặt trong đoàn, làm một số công việc tay chân rải rác, nhìn rất kín đáo.
Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện, bọn họ sẽ không bao giờ cách Thư Minh Yên quá xa.
Những gì Mộ Dữu nói quả nhiên là sự thật, những điều này là do Mộ Du Trầm sắp xếp.
Thư Minh Yên ban đầu hơi khó chịu với sự sắp xếp này, cô sợ các thành viên trong đoàn khác sẽ phát hiện ra, điều này sẽ vạch trần mối quan hệ vợ chồng của cô và Mộ Du Trầm.
Sau đó, cô phát hiện ra mọi người đều đang làm việc của riêng họ và không ai để ý đến điều đó, cho nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Suy nghĩ cẩn thận, Thư Minh Yên cảm thấy điều này cũng khá tốt, cô đưa theo Bạch Đường ở bên mình, ngay cả Bạch Đường cũng có thể được bảo vệ.
Kết quả là Cơ Trạch Dương không dám như ngày hôm qua tới phim trường làm càn.
Mà mấy ngày nay, mỗi khi Bạch Đường ở một mình, liền nhìn thấy Thư Minh Yên đi tới, dần dần, cô ấy cũng nhạy cảm nhận ra sự tồn tại của những người đó.
Hôm nay sau khi cảnh của Bạch Đường được quay xong, thấy Thư Minh Yên đang tự mình sửa đổi kịch bản trong góc.
Cô ấy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, liếc nhìn những người xung quanh đang bảo vệ cô, đột nhiên xúc động nói: "Trước kia chị còn sợ em ở trong một gia đình giàu có như Mộ gia sẽ bị ức hiếp.
Hiện giờ xem ra, những người khác của Mộ gia là chị không biết, ít nhất Mộ Du Trầm rất thương em."
Thư Minh Yên biết Mộ Du Trầm chăm sóc cô rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy ai đó dùng từ "thương cô" để miêu tả sự chăm sóc của Mộ Du Trầm dành cho cô.
Cô rời mắt khỏi kịch bản, bởi vì lời ngọt ngào có phần mơ hồ này mà cô lơ đãng một lúc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thư Minh Yên nghĩ, Mộ Du Trầm hẳn là thực sự thương cô.
Đặc biệt là sau khi hai người họ lãnh chứng, biểu hiện của anh càng rõ ràng hơn.
Anh còn nói rằng việc chờ đợi cuộc