Nếu không phải vì giọng nói và hơi thở quen thuộc, Thư Minh Yên sẽ nghi ngờ người vừa nói chuyện không phải là Mộ Du Trầm.
Anh ngày càng giỏi trêu chọc cô hơn, thấy thích thú với điều đó.
Dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú phóng túng đó cách cô rất gần, hơi thở của hai người quyện vào nhau.
Lông mi Thư Minh Yên run lên, gọi anh rõ ràng: "Chú nhỏ."
Cô lại cố tình gọi như vậy, như thể nghĩ rằng sẽ thực sự chọc tức anh.
Mộ Du Trầm lười biếng nhướng mày: "Sao vậy?"
"Không sao, em chỉ gọi anh vậy thôi." Vẻ mặt Thư Minh Yên ôn nhu vô hại, lại than thở một tiếng, "Cái xưng hô này thực sự quá thuận miệng, em đổi không được thì làm sao bây giờ?"
Bây giờ bắt nạt cô một chút, cô liền biết đánh trả.
Mộ Du Trầm nheo mắt lại, anh thấy bộ dáng này của cô còn thú vị hơn lúc trước nhút nhát và im lặng.
"Anh không phản đối việc em muốn gọi là gì, nhưng em phải đặc biệt nhấn mạnh vấn đề xưng hô vào lúc này---" Khóe môi anh cong lên, anh ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm xuống, thanh âm gợi cảm không thể tả, "Chẳng lẽ Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì?"
Thư Minh Yên: "?"
"Anh mới có!"
Hai má Thư Minh Yên nhanh chóng nóng lên, dùng sức đẩy anh ra, quay lưng về phía anh.
Mộ Du Trầm bị đẩy ra nhìn cô cười: "Còn muốn luyện hôn nữa không?"
"Không luyện nữa." Thư Minh Yên tức giận lẩm bẩm, chăn bị kéo lên, che gần hết khuôn mặt.
Vốn dĩ nghĩ rằng tối nay Mộ Du Trầm mặt dày như thế nào, anh rất có thể lại sáp tới.
Nhưng sau một thời gian dài, phía sau Thư Minh Yên không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau đó Mộ Du Trầm bình tĩnh trở mình, nằm thẳng lại: "Nếu không muốn luyện tập, có thể đổi sang ngày khác, ngày mai em còn phải dậy sớm, ngủ đi."
Sự việc vừa rồi đã bị phơi bày như thế này, Mộ Du Trầm không làm điều gì khác thường nữa.
Thư Minh Yên có chút nghi hoặc, tối nay không phải định cùng cô nghiêm túc quan hệ sao, vừa mới ám chỉ rõ ràng như vậy, còn bảo cô cởi áo lót, bây giờ từ bỏ như vậy?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại lại không đúng.
Nếu anh thực sự định làm gì đó, anh sẽ không để cô cởi áo lót trước.
Theo quy trình thông thường, đó hẳn là bước sau.
Cho nên tối nay anh không có kế hoạch gì, anh chỉ muốn cô được thoải mái khi ngủ.
Còn chuyện vừa rồi, hoàn toàn là cố ý trêu chọc cô hai câu đã miệng mà thôi.
Không biết trong lòng Mộ Du Trầm đang nghĩ gì.
Thư Minh Yên không quan tâm đến điều này, anh không chủ động, cô cũng im lặng.
Cô cầm điện thoại di động bên cạnh giường lên xem giờ, đã gần mười giờ rưỡi, còn có thể ngủ được bảy tiếng.
Trước khi màn hình điện thoại di động tắt, cô thoáng nhìn thấy lượng pin hiển thị ở phía trên bên phải màn hình, chưa đến mười phần trăm.
Sau đó cô nhớ bộ sạc điện thoại di động đang ở trong phòng ở tầng dưới.
Bộ sạc của Mộ Du Trầm giống với của cô, và nó nằm trên bàn cạnh tủ đầu giường bên Mộ Du Trầm.
Nhưng vừa rồi cô đã bị Mộ Du Trầm đùa giỡn bằng lời nói, lúc này Thư Minh Yên không muốn hỏi anh mượn bộ sạc.
Đảo mắt, cô giả vờ thờ ơ đặt điện thoại về chỗ cũ rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nằm như vậy khoảng hai mươi phút, Mộ Du Trầm bên cạnh vẫn không trở mình.
Thư Minh Yên chăm chú lắng nghe, hô hấp anh đều đều, tính thời gian, hẳn là ngủ rồi.
Thư Minh Yên rón ra rón rén ngồi dậy, xuyên qua ánh sáng yếu ớt nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, ánh mắt lại đảo qua người anh, dán chặt vào cục sạc điện thoại di động bên cạnh.
Cô cố gắng đưa tay ra để đo khoảng cách, nhưng cô không thể chạm vào nó ở vị trí này.
Ỷ vào Mộ Du Trầm đã ngủ, Thư Minh Yên vén chăn lên quỳ ở trên giường.
Hai tay vòng qua người anh, lòng bàn tay từ từ chống xuống tấm đệm bên kia cơ thể anh, eo cong lên, cố gắng không chạm vào anh.
Với một tay về phía trước, dễ dàng chạm tới bộ sạc điện thoại di động của anh.
Thư Minh Yên vui mừng khôn xiết, đang định quay về như cũ, khóe mắt lướt qua khuôn mặt thâm thúy của Mộ Du Trầm, chợt phát hiện một ánh mắt.
Lưng cô hơi cứng lại, chăm chú nhìn vào mặt anh.
Trong tầm nhìn của cô, người đàn ông mở mắt, lặng lẽ nhìn cô.
Thư Minh Yên không thể nhìn rõ biểu cảm của anh vào lúc này, nhưng cô vẫn cả kinh đến mức tê cả da đầu khi bị bắt quả tang lấy trộm đồ của anh.
Đặc biệt là bây giờ cô đang nằm trên người anh trên không trung, tư thế của cô có chút kỳ lạ.
Nếu sớm biết, có lẽ cô đã hào phóng hơn khi vừa rồi chủ động hỏi Mộ Du Trầm đồ cô muốn.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Thư Minh Yên thật muốn chui vào khe hở dưới gầm giường, cả đời này không bao giờ chui ra nữa.
Cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng, Thư Minh Yên miễn cưỡng có thể duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, giọng điệu quan tâm hỏi: "Anh còn chưa ngủ? Mất ngủ sao?"
Mộ Du Trầm nhìn cô, chậm rãi đưa tay vén một lọn tóc đang xõa xuống cằm anh, ngụ ý với cô rằng anh bị cô đánh thức.
Ánh sáng quá mờ tối, nếu không phải động tác của anh, Thư Minh Yên sẽ không phát hiện tóc cô quét trên mặt anh.
Thư Minh Yên nhìn sợi tóc không nghe lời, âm thầm nuốt nước bọt.
Quả nhiên tóc quá dài cũng rất dễ làm hỏng việc.
Cô muốn lấy lại lọn tóc từ tay Mộ Du Trầm, nhưng trước khi cô đưa tay ra, ngón tay Mộ Du Trầm hơi dùng lực, mái tóc dài lập tức thẳng ra.
Da đầu Thư Minh Yên căng thẳng, sợ bị anh làm đau, cho nên cô che da đầu, dùng hết sức hướng đầu về phía trước: "Chú nhỏ ưm..."
Người đàn ông không kìm được túm lấy gáy cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, Thư Minh Yên không kịp đề phòng, lập tức choáng váng tại chỗ.
Vì hành động lấy cục sạc vừa rồi, cô vẫn quỳ ở đó, ưỡn eo, bị anh cưỡng hôn theo kiểu nằm trên, Thư Minh Yên nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ.
Nụ hôn người đàn ông thô lỗ, mất trật tự nhưng cực kỳ cuồng nhiệt, răng anh va vào môi cô mấy lần, có chút đau.
Không lâu sau, eo cô dần dần đau nhức, chỉ có thể đỏ mặt đẩy người ra.
Khoảnh khắc Mộ Du Trầm buông ra, Thư Minh Yên nhanh chóng nằm trở lại chỗ của mình, lấy chăn trùm kín đầu, quay lưng về phía anh.
Trong không gian chật chội, bờ môi tê dại, cô vẫn cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập dồn dập và hơi thở không ổn định của mình.
Sau đó cô thậm chí còn cảm thấy không khí trong chăn yếu đến mức gần như thiếu oxy.
Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, cô lén lút để lại một khe hở, lộ mặt tham lam hít thở.
Mộ Du Trầm vừa rồi khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Không nói một lời, ôm lấy cô và hôn cô, trong bóng tối, cô không nhìn thấy ánh mắt hay động tác của người đàn ông, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chiếm hữu bá đạo và hung hãn từ nụ hôn đó.
Như thể một trận lũ tích tụ lâu ngày đột nhiên vỡ bờ, ập tới theo đà nhấn chìm cô, cơ thể anh tràn đầy hormone nam tính mãnh liệt, như sắp nổ tung.
Kiểu hôn này thực sự khiến cô rất khó cưỡng lại.
Thư Minh Yên càng nhớ tới, lỗ tai càng nóng, chỉ có thể ở trong lòng lặp đi lặp lại nhắc nhở: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Nhưng chỉ là hôn thôi, cũng không phải chưa từng hôn qua, cho nên không cần hoảng hốt.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, Mộ Du Trầm vươn cánh tay dài, đi qua người cô, cầm di động cô lên: "Muốn sạc pin?"
Mặc dù đã bình tĩnh lại một lúc, nhưng giọng nói của anh vẫn hơi khàn.
Thư Minh Yên khẽ "ừm" một tiếng, Mộ Du Trầm thò qua giúp cô sạc điện thoại.
Bởi vì anh tới gần, Thư Minh Yên lại ngửi được một hơi thở trong trẻo quen thuộc, vô thức vùi mặt vào trong chăn, tim lại lỡ vài nhịp.
"Sạc pin rồi, ngủ sớm đi." Mộ Du Trầm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, lại nằm xuống.
Từ đầu đến cuối, anh không giải thích một lời nào cho nụ hôn bất ngờ với cô vừa rồi.
Có lẽ cũng biết vừa rồi mình đã vô tình bộc lộ bản chất thú tính của mình, vạch trần bộ mặt thật của mình nên không còn mặt mũi nào đối mặt.
Thư Minh Yên trong lòng lẩm bẩm, cũng không nói thêm gì nữa.
...
Sáng sớm hôm sau, Thư Minh Yên mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang gối trên cánh tay Mộ Du Trầm, nằm trong vòng tay anh.
Thư Minh Yên đối mặt với hướng của Mộ Du Trầm, khi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt sắc sảo và sâu sắc của anh.
Rõ ràng tối hôm qua lúc ngủ, hai người vẫn còn có khoảng cách, cũng không biết làm sao ngủ thành bộ dạng này, lại còn ôm nhau!
Thư Minh Yên rất không được tự nhiên, lo lắng là cô đòi ôm khi đang ngủ trong trạng thái bất tỉnh.
Nếu cứ như vậy thì xấu hổ quá, cô lập tức muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
Vừa định động đậy, bàn tay Mộ Du Trầm trên eo cô hơi rụt lại, ôm cô chặt hơn, cằm anh còn xoa nhẹ trán cô hai lần.
Qua một đêm, râu mọc trên cằm anh khiến trán của Thư Minh Yên ngứa ngáy.
Tim cô như ngừng đập, vô thức ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Mộ Du Trầm.
Đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền, hàng lông mi đen dày tự nhiên rũ xuống, gốc rễ rõ ràng, đôi môi xinh đẹp hơi mím lại, hơi thở nông cạn đều đặn, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
Trái tim treo lơ lửng của Thư Minh Yên hơi đặt trở lại trong ngực.
Cô dùng đầu ngón trỏ và ngón cái véo góc áo trên cánh tay anh, cố gắng nhẹ nhàng gỡ bàn tay anh đang đặt trên eo cô ra.
Mộ Du Trầm thừa cơ lật người, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Thư Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận từ trên giường ngồi dậy.
Kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã năm giờ mười lăm.
Cô đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ 30, mười lăm phút nữa sẽ kêu, cô sợ tiếng ồn sẽ làm Mộ Du Trầm thức giấc nên đã tắt đồng hồ báo thức trước.
Vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, định quay về phòng tắm rửa.
Lúc này vẫn còn sớm, cho dù có nhân viên đoàn phim dậy sớm, họ vẫn ở trong phòng của mình, không có ai xuất hiện ở khu vực công cộng dưới hành lang.
Thư Minh Yên đi một đường mà không bị cản trở, trở về phòng một cách an toàn.
Thu dọn xong cũng đã nửa tiếng sau.
Thư Minh Yên ra khỏi khách sạn, xe buýt của đoàn phim dừng ở cửa khách sạn.
Lúc này, các nhân viên và diễn viên lần lượt lên xe buýt.
Thư Minh Yên vừa đi lên đã nhìn thấy Bạch Đường ở hàng thứ tư cạnh cửa sổ, bên cạnh cô ấy là nam diễn viên Văn Hạo đóng vai Ngô Vương.
Bạch Đường toàn bộ hành trình không cùng Văn Hạo nói chuyện, ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, có chút thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thư Minh Yên quay lại và gọi cô ấy khi đi ngang qua.
Bạch Đường còn đang lơ đãng không nghe thấy, chỉ có Văn Hạo gật đầu cười với cô.
Mộng Vi ngồi ở phía sau kéo Thư Minh Yên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hạ giọng: "Bạch Đường sáng sớm đã mất hồn mất vía, không biết chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi Văn Hạo nói lát nữa cảnh đầu tiên sẽ là cảnh quay hai người họ phối hợp, lời thoại phải chính xác, gọi cô ấy vài lần cô ấy mới nghe thấy.
Ở trạng thái này, nếu trong quá trình quay phim xảy ra sự cố có phải sẽ bị đạo diễn Quách mắng hay không?"
Thư Minh Yên cau mày nhìn Bạch Đường, cảm thấy hôm nay cô ấy có gì đó không đúng.
Tối hôm qua vẫn không sao, chẳng lẽ ngủ không ngon?
...
Khi đến đoàn phim vào buổi sáng, cảnh đầu tiên là cảnh Ngô Vương và Tây Thi cùng ăn sáng.
Bạch Đường tâm trạng và trạng thái không ổn, liên tục NG mấy lần, còn không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.
Đạo diễn Quách càng thêm tức giận: "Bạch Đường đúng không? Cô rốt cuộc có được không?"
"Tôi hỏi cô, cô có kỹ năng diễn không?!"
"Đây là cách cô diễn hả?"
"Mỗi lần tiếp câu thoại của Ngô Vương đều chậm nửa nhịp, giống như con rối gỗ giật dây.
Nếu Tây Thi thật mà giống như cô, Ngô Vương có thể thần hồn điên đảo mới là chuyện lạ!"
"Mới ăn sáng thôi, còn không cầm được đũa, lời thoại đơn giản hàng ngày có mấy câu đều bị cô biến thành học thuộc lòng, cô dứt khoát đừng ở chỗ này lăn lộn trong giới nữa!"
Đạo diễn Quách đột nhiên nổi trận lôi đình, cả đoàn phim im lặng, không ai dám tỏ ra tức giận.
Bạch Đường xấu hổ đỏ mặt, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Sắc mặt đạo diễn Quách vẫn còn âm trầm: "Cô ngày hôm nay phát sinh chuyện gì tự mình ngẫm lại đi, như vậy tiến độ của cả đoàn phim đều sẽ bị cô kéo xuống! Trước tiên bỏ qua đoạn này, chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Thư Minh Yên đi tới kéo Bạch Đường qua, đưa khăn giấy.
Quan sát biểu hiện của Bạch Đường, Thư Minh Yên suy đoán hỏi: "Cơ Trạch Dương lại tìm chị à?"
Cảnh trước Bạch Đường diễn rất tốt, đạo diễn Quách còn khen cô ấy, hôm nay cô ấy lại như thế này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thư Minh Yên cảm thấy chỉ có thể là bởi vì Cơ Trạch Dương.
Bạch Đường không phải xuất thân từ chuyên ngành diễn xuất, cũng chưa đóng mấy bộ phim, nếu như bị cảm xúc ngoài lề làm phiền, trong thời gian ngắn sẽ rất khó điều chỉnh đến trạng thái tốt.
Bạch Đường lau nước mắt: "Ngày hôm qua Thất Tịch, anh ta đột nhiên tới khách sạn tìm chị, tối hôm qua chị gọi điện thoại cho em, không lâu sau anh ta tới, rạng sáng đã rời đi."
Sắc