Edit+beta: LQNN203
Anh cách cô quá gần, hơi thở nặng nề bao phủ lấy, Thư Minh Yên không tự nhiên né tránh, chớp chớp mắt: "Em cảm thấy, công việc quan trọng hơn."
Ngẫm nghĩ, cô lại nói: "Ăn cơm xong, em tiễn anh đến sân bay."
Mộ Du Trầm cười cười, lại ngồi thẳng người.
Có thể nghe cô nói tiễn anh, quả đúng là không dễ: "Không cần, lát nữa anh đưa em về khách sạn."
Ăn tối xong, tài xế lái xe đến khách sạn của đoàn làm phim Thư Minh Yên, đỗ xe lại ở một nơi hẻo lánh.
Thư Minh Yên cầm túi của mình lên, khi cô chuẩn bị xuống xe lại nghĩ tới gì đó, hỏi Mộ Du Trầm: "Tối hôm qua ở tiệc mừng thọ của Lục lão gia tử không phải anh đã nói chuyện với Lục Thời Kỳ sao, anh có hỏi về tiến độ chuyện kia của Cơ Trạch Dương không? Có thể giải quyết xong xuôi trước khi đoàn làm phim của tụi em đóng máy vào tháng sau không?"
Nói đến đây, Mộ Du Trầm khẽ nhíu mày, thở dài: "Cậu ấy nói chưa thu được chứng cứ trọng yếu, trong thời gian ngắn có thể sẽ tương đối phiền phức."
Thư Minh Yên nhất thời có chút lo lắng: "Vậy chị Đường sau đó phải làm sao đây? Nếu như bộ phim này quay xong, Cơ Trạch Dương nhất định sẽ bắt chị ấy trở về."
Mộ Du Trầm trấn an vuốt ve đỉnh đầu của cô, suy nghĩ một chút: "Nếu em thật sự không yên tâm, đến lúc đó cùng đưa cô ấy trở về Mộ gia, ngày đoàn phim đóng máy anh sẽ đến đón các em."
Đôi mắt Thư Minh Yên hiện lên sự vui mừng, vô thức nắm lấy tay Mộ Du Trầm: "Em thực sự có thể đưa chị ấy về Mộ gia sao?"
Nếu Bạch Đường sống trong Mộ gia, Cơ Trạch Dương chắc chắn sẽ không dám đến đó đòi người, đây là cách an toàn và phù hợp nhất vào thời điểm hiện tại.
Không ngờ cô lại phấn khích như vậy, Mộ Du Trầm có chút thích thú nhìn cô, nghiêm túc nói: "Nông Nông, em là nữ chủ nhân của Mộ gia, cho dù hôm nay anh không nói ra, em muốn dẫn bất kỳ ai về nhà cũng đều không sao."
Mộ Du Trầm nắm lấy tay cô, thản nhiên nghịch giữa các ngón tay, "Đến lúc đó vừa vặn tới thời gian tổ chức hôn lễ, hai người các em lớn lên cùng nhau, cô ấy cũng coi như người nhà mẹ đẻ của em, để cô ấy ở cùng em ở Mộ gia mấy ngày."
Trong lòng Thư Minh Yên ấm áp, vì câu nói "nữ chủ nhân của Mộ gia" mà anh nói trong lòng có chút gợn sóng, cô nhẹ giọng đáp: "Được."
Mộ Du Trầm cúi người hôn nhẹ lên giữa lông mày cô: "Về nghỉ ngơi sớm một chút."
Nơi anh hôn có cảm giác ấm áp, mềm mại và nóng bỏng, gò má Thư Minh Yên nóng hổi, giọng nói dịu đi: "Vậy anh đi đường cẩn thận."
Thư Minh Yên xuống xe, lập tức đi về hướng khách sạn.
Mộ Du Trầm dựa vào tựa lưng, đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới miễn cưỡng thu hồi lại, nói với tài xế: "Đến sân bay."
...
Thư Minh Yên ra khỏi thang máy, đi về phía cửa phòng của cô, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy Quan Hành và Bạch Đường đứng ở cửa phòng bên cạnh, không biết đang nói gì.
Kể từ khi Cơ Trạch Dương đến tìm Bạch Đường vào đêm Thất tịch, Thư Minh Yên đã thuyết phục đạo diễn Quách đổi phòng Bạch Đường sang phòng bên cạnh cô.
Lúc này nhìn thấy Quan Hành, Thư Minh Yên vốn không muốn đi lên chào hỏi, nhưng anh ta tự nhiên tìm Bạch Đường, điều này khiến cho Thư Minh Yên nghi hoặc.
Bạch Đường quay lưng về phía này, Thư Minh Yên nhìn không thấy vẻ mặt của đối phương, liền tiến lên một bước, cười gọi: "Chị Đường."
Thân hình Bạch Đường đột nhiên cứng đờ, theo bản năng quay đầu, mỉm cười với Thư Minh Yên: "Minh Yên, em trở lại rồi."
Nụ cười cô ấy hơi gượng gạo, có vẻ không hứng thú lắm.
Thư Minh Yên cau mày đi tới, liếc mắt nhìn Quan Hành một cái, sau đó quan tâm hỏi cô ấy: "Sao vậy?"
Quan Hành cười nói: "Không có việc gì, chỉ là chiều nay Văn Hạo cùng Bạch Đường có một cảnh quay, Văn Hạo không phát huy tốt, làm hại Bạch Đường cũng bị đạo diễn Quách mắng, Văn Hạo cảm thấy rất có lỗi, lại ngại đến đây xin lỗi, cho nên tôi thay anh ấy đến đây xin lỗi cô ấy."
Thư Minh Yên bán tín bán nghi, nghe Bạch Đường nói với Quan Hành: "Thật ra cũng không có gì to tát, làm chậm trễ tiến độ, đạo diễn Quách tức giận mắng vài câu cũng là nên, không cần tới đây xin lỗi.
Cậu nói cho Văn Hạo, để anh ấy đừng để trong lòng."
Quan Hành gật đầu: "Được, tôi sẽ truyền đạt cho anh ấy, thời gian cũng không còn sớm, hai người đi ngủ sớm đi."
Anh ta lại lịch sự gật đầu với Thư Minh Yên một cái rồi sải bước rời đi.
Sau khi Quan Hành đi rồi, Thư Minh Yên nghi hoặc nhìn về phía Bạch Đường: "Anh ta thật sự thay Văn Hạo đến xin lỗi chị?"
Bạch Đường cười nói: "Đúng vậy, chiều nay quay phim lại bị mắng, cậu ấy chủ yếu đến đây an ủi chị vài câu."
Thư Minh Yên dừng lại một chút: "Anh ta là cháu ngoại của Lục lão gia tử, chị có biết không?"
"Thật à?" Trong mắt Bạch Đường hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lắc đầu, "Chuyện này chị thật sự không biết, tối hôm qua em đến bữa tiệc ở Lục gia, nhìn thấy cậu ta?"
Nói đến đây, Thư Minh Yên nắm nắm đấm đấm vào vai hai cái, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: "Vừa vặn gặp phải, chuyện này để hôm khác em kể cho chị nghe, hôm nay chụp ảnh cưới mệt quá, em về phòng nghỉ ngơi trước đây."
Bạch Đường vội vàng nói: "Vậy mau đi đi, tối nay đi ngủ sớm một chút."
Thư Minh Yên đáp ứng, mở cửa trở về phòng, cửa phòng bên cạnh cũng vang lên tiếng đóng cửa.
Thư Minh Yên dừng lại ở cửa, nghĩ về trạng thái của Quan Hành và Bạch Đường vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô quá mệt mỏi, tạm thời không có thời gian nghĩ ngợi, liền vào phòng tắm tắm nước nóng trước.
Cởi quần áo trên người ra, xuyên qua gương thủy tinh trước bồn rửa tay, có thể nhìn thấy trên ngực cô có một vết ngón tay mờ nhạt.
Chuyện xảy ra lúc sáng lại hiện lên trong đầu cô, cô vô thức nhìn hai tay mình, mơ hồ nhớ lại xúc cảm ở lòng bàn tay lúc ấy.
Không dám nghĩ tiếp, cô vội vã vào phòng tắm tắm.
Sáng sớm hôm sau, khi Thư Minh Yên thức dậy thì thấy tin nhắn WeChat của Mộ Du Trầm lúc rạng sáng.
MYC:【 Đã đến An Cầm.
】
Thư Minh Yên nằm trên giường cũng không dậy liền, cầm điện thoại di động gửi lại cho anh một tin nhắn:【 Tối hôm qua em đi ngủ sớm, cho nên không nhìn thấy.
】
Tin nhắn vừa gửi đi, không ngờ bên kia liền có hồi âm.
MYC: 【 Dậy rồi? Nghỉ ngơi thế nào? 】
Thư Minh Yên sửng sốt một chút, sau đó gõ chữ: 【 Rất tốt.
】
【 Anh dậy sớm như vậy? Bận gì à? 】
MYC:【 Nghĩ đến em 】
Thư Minh Yên không ngờ anh lại thẳng thừng nói ra những lời yêu thương lưu luyến như vậy, cô có ảo giác hai người như đang yêu nhau.
Rõ ràng, cả hai đều không nói rõ ràng về mối quan hệ của mình, nhưng có vẻ như sau khi liên tục ở bên nhau, một số cảm xúc ngọt ngào và đẹp đẽ đang lên men từng chút một.
Cô sẽ không thích Mộ Du Trầm rồi chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thư Minh Yên sửng sốt một chút, mới vừa ngây người một chút, điện thoại lại rung lên.
MYC:【 Còn có tay của em.
】
Câu này cùng câu trên kết hợp lại, vành tai cô nóng lên, Thư Minh Yên cất điện thoại, không nhắn cho anh nữa.
Cái gì mà giống như đang yêu nhau, anh ấy chính là muốn chơi trò lưu manh.
Tim Thư Minh Yên vô cớ đập nhanh hơn!
...
Trở về đoàn phim, Thư Minh Yên tiếp tục từng bước làm việc.
Ở nơi làm việc, thái độ của mọi người đối với cô vẫn như trước, không có chút thay đổi nào, rõ ràng Quan Hành không tiết lộ mối quan hệ của cô với Mộ Du Trầm.
Thư Minh Yên thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì đêm đó nhìn thấy Quan Hành cùng Bạch Đường, cô cũng âm thầm quan sát bọn họ mấy ngày, cũng không phát hiện cái gì bất thường.
Bạch Đường chỉ quay phim và đọc kịch bản mỗi ngày, cứ lặng lẽ như vậy.
Thư Minh Yên cảm thấy có lẽ mình quá mệt mỏi, cho nên có chút nghi thần nghi quỷ.
Chớp mắt đã đến tháng Chín, thời tiết ngày một mát mẻ, bộ phim《 Trục Lộc Xuân Thu 》 đang dần đi đến hồi kết.
Kết cục của câu chuyện xưa, Tây Thi mang đến tai họa cho nước Ngô, cuối cùng giúp Câu Tiễn diệt Ngô, Ngô Vương Phù Sai chết, Phạm Lãi muốn đưa Tây Thi đi nhưng bị nàng từ chối*.
*Nàng đã theo kế của Phạm Lãi, từ nước Việt (không phải Việt Nam) đến nước Ngô để mê hoặc Ngô vương là Ngô Phù Sai, giúp Việt Vương Câu Tiễn phục quốc, khiến nước Ngô hùng mạnh bị diệt vong.
Câu chuyện đã trở thành huyền thoại về nhan sắc khuynh thành, được nhắc đến nhiều trong các điển tích Trung Hoa.
(Nguồn wikipedia)
Tây Thi trở về Hoán Giang một mình, tiếp tục kiếm sống bằng nghề dệt vải, sống quãng đời còn lại trong rừng núi.
Kịch bản sắp kết thúc, Thư Minh Yên hoàn toàn thả lỏng, gần đây trong đoàn hầu như không có việc gì.
Vào ngày thứ chín, cô tìm một nơi vắng vẻ để nghiên cứu kịch bản "Quan Ải Nguyệt" do Trần Phùng Mẫn đưa cho