Edit+beta: LQNN203
"Minh Yên à." Giọng nói của dì Dung dịu dàng quan tâm, "Hôm nay con ra ngoài không mang theo quần áo thay, chỗ Mộ tổng không nhất định chuẩn bị sẵn, dì bảo tài xế đem quần áo sang cho con nhé?"
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Thư Minh Yên theo bản năng che nửa micro: "Không sao đâu ạ, cũng đã muộn như vậy, đêm nay không cần mang đến đâu ạ, ngày mai lại nói tiếp."
"Được." Dì Dung đáp, dừng hai giây mới nói: "Dì nhìn ra được trong lòng Mộ tổng vẫn rất nhớ thương con, hai con có gì từ từ nói, không nên cãi nhau."
"Con biết rồi dì Dung, con sẽ."
"Vậy thì tốt, không còn sớm nữa, con và Mộ tổng đi ngủ sớm đi."
"Vâng, dì Dung cũng ngủ sớm đi ạ, tạm biệt dì."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Minh Yên ném điện thoại sang một bên, chỉ cảm thấy eo và tứ chi đau nhức, dựa vào ghế sô pha không muốn động.
Đôi mắt cô rơi xuống cửa sổ, nhìn thấy những dấu tay mờ nhạt.
Cô nhảy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng đóng rèm lại như có tật giật mình.
Cửa phòng tắm lúc này mở ra, ánh sáng bên trong theo khe cửa tràn vào phòng ngủ.
Mộ Du Trầm mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, mái tóc còn vương chút hơi nước nhẹ, ngược lại với ánh đèn sau lưng, dáng người anh cao gầy, khuôn mặt trong trẻo.
Thư Minh Yên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Thấy cô kéo rèm, Mộ Du Trầm nhân tiện bật đèn trong phòng lên, căn phòng lập tức sáng rực.
Người đàn ông có chiếc mũi thẳng, yết hầu gợi cảm và ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn.
Anh đi tới, ánh mắt vô tình rơi xuống ghế sô pha, phát hiện trên đó có một vũng nước.
Ghế sô pha được làm bằng da, vệt nước đặc biệt rõ ràng khi được chiếu sáng bằng đèn.
Thư Minh Yên nhìn theo hướng nhìn của anh, khi nhìn thấy đồng tử của cô đột nhiên giãn ra.
Khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ cong lên, trên mặt lộ ra vẻ ẩn ý, nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ nhẹ giọng hỏi cô: "Dì Dung gọi đến làm gì thế?"
Thư Minh Yên vẫn đang nhìn chằm chằm vào vệt nước, cảm thấy xấu hổ, khi Mộ Du Trầm bất ngờ thay đổi chủ đề.
Cô phản ứng chậm chạp hai giây, liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Cũng không nói gì, chỉ hỏi em có cần cho tài xế đưa quần áo đến không, em nói không cần."
Mộ Du Trầm khẽ ậm ừ: "Nhiệt độ nước vừa phải, em đi tắm một chút?"
Vốn dĩ Thư Minh Yên đã không thể đứng đây lâu hơn nữa, nghe thấy tiếng liền đáp lời, sải bước vào phòng tắm.
Mộ Du Trầm quay người đi theo: "Anh giúp em nhé?"
"Không cần." Thư Minh Yên trực tiếp đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa phòng tắm, tim đập thình thịch, xấu hổ vô cùng.
Sợ làm ướt tóc, dính đến miệng vết thương, Thư Minh Yên trực tiếp gỡ vòi hoa sen phía trên, xối lên người.
Cô đột nhiên cảm thấy tìm một ông chú không có kinh nghiệm yêu đương, kỳ thực cũng đã không chịu nổi.
Mới đầu toàn là cậy mạnh, hung hãn, may mắn năng lực học tập không tệ, về sau mới từ từ nghĩ ra một ít biện pháp.
Thư Minh Yên mặc quần áo vào sau khi tắm rửa đơn giản.
Ghế sô pha đã được Mộ Du Trầm dọn dẹp sạch sẽ, anh đang dựa vào đầu giường, đầu ngón tay lướt nhẹ trên điện thoại, nhận thấy có động tĩnh liền nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Thư Minh Yên chậm rãi đi đến bên giường, nhìn thấy áo choàng tắm trên người anh buộc lỏng lẻo, ngực hở ra, trên đó có thể thấy rõ ràng những vết cào đỏ, càng tôn thêm khuôn mặt đoan chính lạnh lùng của anh.
Thư Minh Yên nghĩ đến giây phút cuối cùng, tiếng thở dốc của anh bên tai cô, gợi cảm lại quyến rũ.
Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, vén chăn nằm xuống.
Mộ Du Trầm đặt điện thoại xuống, cúi người: "Đầu em không sao chứ?"
"Ừm." Thư Minh Yên không chút do dự đáp, quay lưng về phía anh, kéo chăn che nửa mặt.
Biết cô da mặt mỏng, Mộ Du Trầm lập tức tắt đèn, nằm xuống ôm cô từ phía sau.
Cô ngoan ngoãn bị anh ôm vào lòng, nhắm mắt lại không nói gì, cho đến khi cảm giác được tay anh di chuyển xuống bụng dưới, Thư Minh Yên kinh ngạc mở to hai mắt, đè chặt tay anh.
Vừa mới dừng lại, anh ấy sẽ không muốn nữa chứ?
Mộ Du Trầm dừng tay lại, quan tâm hỏi cô: "Còn đau không? Cho anh xem?"
Thư Minh Yên mừng vì lúc này không bật đèn, anh không nhìn rõ mặt cô.
Cô che nửa mặt, mơ hồ trả lời: "Không sao, không cần xem."
Vì vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn nên tối nay Mộ Du Trầm đã rất kiềm chế bản thân.
Nhưng lúc bắt đầu không tránh khỏi làm cô đau.
Hôn lên đỉnh đầu của cô, Mộ Du Trầm nói: "Nếu ngày mai còn đau, anh đi mua thuốc cho em."
"Không cần đâu." Thư Minh Yên nhỏ giọng nói: "Không nghiêm trọng như vậy."
Cô không muốn lại cùng anh thảo luận chuyện này, "Anh không phải rất buồn ngủ sao, nhiều ngày như vậy đều không được nghỉ ngơi tốt, chúng ta mau đi ngủ thôi."
Mộ Du Trầm cười cười, ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Vừa rồi quá đáng nhớ, còn không muốn ngủ sớm như vậy."
Anh nắm vai cô, bắt cô xoay người lại, hai người nằm đối mặt nhau.
Lợi dụng ánh sáng lờ mờ trong phòng, Mộ Du Trầm chăm chú nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.
"Nông Nông." Anh thì thầm nhũ danh của cô, vươn ngón trỏ gãi mũi cô hai cái, cảm khái thở dài, "Anh hối hận lúc trước không muốn em sớm."
Từ lâu anh đã biết ở bên cô nhất định là một chuyện tuyệt vời, nhưng chỉ sau khi anh thực sự trải qua mới biết được nó tốt đẹp như thế nào.
Hoàn toàn khác với những gì tưởng tượng.
Những lời này thực sự không thể chấp nhận được, Thư Minh Yên không muốn nói chuyện với anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng anh cũng không có ý định dừng lại, anh nhích lại gần cô, thấp giọng nói: "Còn em, có thích cảm giác đó giống anh không?"
Thư Minh Yên: "..."
Rõ ràng bình thường anh không phải là người nhiều lời, tại sao ăn mặn xong có thể đột nhiên trở nên như vậy? Hơn nữa những gì anh nói quá lộ liễu, không thể chịu nổi.
Chẳng lẽ, lần đầu tiên nếm trải mùi vị tình yêu, các ông chú đều kích động như vậy sao? Không hợp với tính cách tiết chế, lạnh lùng uy nghiêm ngày xưa chút nào.
Cô cảm thấy sau khi nói thích Mộ Du Trầm, anh có vẻ hơi khác trước.
Sau khi làm những chuyện thân mật, anh thậm chí còn khác hơn.
Thư Minh Yên không muốn lại nghe thấy những suy nghĩ xấu hổ như vậy từ trong miệng anh, đặt ngón tay lên môi anh: "Không buồn ngủ thì đừng nói nữa, em buồn ngủ rồi."
Mộ Du Trầm nắm lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô, rất dễ nói chuyện mà đáp lại: "Được, vậy ngủ đi, anh không quấy rầy em."
Giọng nói của anh ấm áp và êm dịu, mang theo hương vị của sự chiều chuộng.
...
Khi Thư Minh Yên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô vẫn nằm trong vòng tay Mộ Du Trầm.
Anh cũng không dậy, ngủ say.
Cô vươn cánh tay chạm vào hướng xa xa, cầm điện thoại lên xem giờ, đã gần mười một giờ.
Nghĩ đến gần đây anh nghỉ ngơi không tốt, Thư Minh Yên cũng không muốn quấy rầy anh, vốn định đứng dậy trước, nhưng mới động đậy một chút, người đàn ông đã vô thức ôm cô chặt hơn.
Mí mắt Mộ Du Trầm động đậy, từ từ mở mắt ra, ánh mắt ngái ngủ nhìn cô: "Sao vậy?"
Giọng anh khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy.
Thư Minh Yên nhìn anh hai giây, thành thật nói: "Sắp trưa rồi, em muốn nấu cơm."
Mộ Du Trầm ôm cô không buông, cọ nhẹ chóp mũi lên má cô: "Đói không?"
"Vừa mới tỉnh, không cảm giác được, không phải buổi chiều anh muốn đến công ty sao, vẫn phải cần ăn chút gì."
"Buổi sáng anh đã bảo khách sạn bên ngoài mang tới, giữa trưa sẽ giao tới đây."
Thư Minh Yên sửng sốt một chút, ngước mắt lên: "Buổi sáng anh đã tỉnh?"
"Ừ." Đồng hồ sinh học của Mộ Du Trầm rất đúng giờ, sau khi thấy cô vẫn còn ngủ, anh liền ngủ cùng cô đến tận bây giờ, "Em mệt quá rồi, hôm nay không cần nấu cơm."
Thư Minh Yên còn chưa kịp nói cái gì, liền cảm giác được phản ứng cơ thể của anh, sợ tới mức muốn đẩy anh ra.
Mộ Du Trầm không nhịn được cười lên, lại kéo người vào: "Mới tỉnh lại liền thành như vậy, yên tâm, anh sẽ không động vào em."
Nghe những gì anh nói, Thư Minh Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Mộ Du Trầm hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Còn đau không?"
Lông mi Thư Minh Yên run lên, cô mím môi, một lúc sau mới nói: "Còn có một chút."
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, Mộ Du Trầm nghĩ đến đêm qua cô khóc, lo lắng mình quá phóng túng nên vội vàng ngồi dậy: "Để anh xem."
Thư Minh Yên rất xấu hổ, nhưng không thể thuyết phục anh, vì vậy cuối cùng cô đã cho anh xem.
Cô lấy chăn che mặt cho đến khi cảm thấy lạnh như băng, mới kéo chăn ra, lúc này cô để ý Mộ Du Trầm đang dùng tăm bông bôi thuốc cho cô.
Hóa ra sáng nay anh đi mua thuốc.
Sau khi bôi xong đặt thuốc sang một bên, anh nói: "Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói không phải tất cả là do anh, đây là hiện tượng bình thường.
Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, sẽ đỡ lên sớm thôi.
Chờ đến lần sau hẳn sẽ không đau nữa."
Anh nói một cách nghiêm túc, như thể đang an ủi cô, lại giúp bản thân phủi sạch một số trách nhiệm, nhưng Thư Minh Yên nghe thấy đầu đầy vạch đen.
Làm thế quái nào mà anh có gan hỏi bác sĩ về một chủ đề như vậy?
Anh thực sự đã hỏi bác sĩ có phải là lỗi của anh hay không, sẽ không phải thảo luận kinh nghiệm của mình với bác sĩ chứ?
Thư Minh Yên thử tưởng tượng về cảnh đó, cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Trước đây không nhìn ra, anh ấy thực sự không phải là người bình thường.
Thư Minh Yên rút chân lại, đắp chăn lần nữa, quấn lấy mình.
Mộ Du Trầm nhìn phản ứng của cô, cười nói: "Em không muốn dậy sao?"
Thư Minh Yên nằm yên, mơ hồ nói: "Anh dậy trước đi."
Mộ Du Trầm không ép cô: "Vậy em nằm nghỉ một lát đi, anh đi xử lý chút việc, đói bụng thì dậy."
"Ồ, em biết rồi."
Mộ Du Trầm mặc quần áo, vào phòng tắm rửa mặt.
Nghe thấy tiếng nước, Thư Minh Yên từ trong