Đây có lẽ là lần đầu tiên Mộ Tri Diễn nói chuyện với Mộ Du Trầm bằng một giọng điệu làm nũng như vậy, Thư Minh Yên cảm thấy nét mặt của anh rõ ràng là cứng đờ trong giây lát.
Mộ Du Trầm, người luôn giỏi trong việc quản lý biểu cảm, giờ khóe miệng anh hơi giật giật, lộ ra vẻ mất tự nhiên trên nét mặt.
Thang máy đi lên yên tĩnh, không khí ngưng đọng trong chốc lát.
Mộ Du Trầm là người ăn mềm không ăn cứng, ngay khi Thư Minh Yên nghĩ anh đã bị lời nói của Mộ Tri Diễn nhắc nhở, cuối cùng nhớ ra rằng mình là một trưởng bối nên chăm sóc tiểu bối, Mộ Du Trầm đã tắt loa ngoài, dán điện thoại lên tai.
Vẻ mặt của anh đã sớm trở lại bình tĩnh, anh nhẹ giọng nói: "Nhận rõ sự thật, chú không cướp cô ấy từ tay cháu."
Nhịp tim Thư Minh Yên đình trệ mấy nhịp, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.
Đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông tình cờ nhìn sang, bàn tay còn lại nắm lấy Thư Minh Yên, bá đạo tách ngón tay của cô ra, siết chặt ngón tay của cô.
Lòng bàn tay của hai người áp chặt vào nhau, trong thang máy chật chội, Thư Minh Yên nghe thấy người đàn ông nói một cách bình tĩnh nhưng có phần trang nghiêm: "Mộ Tri Diễn, cô ấy chưa bao giờ thuộc về cháu."
Không bật loa ngoài, Thư Minh Yên không thể nghe thấy Mộ Tri Diễn nói gì ở phía bên kia.
Hoặc, những lời của Mộ Du Trầm khiến anh ta không nói nên lời, người ở đó chìm vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, cửa thang máy mở ra.
Khi đi ra, Mộ Du Trầm lại nhẹ nhàng nói: "Chuyện công trường sau này đừng tìm lão gia tử nữa, chú cho cháu hai tháng nữa nghĩ kỹ xem mình sai ở đâu rồi trực tiếp đến gặp chú.
Chú sẽ chỉ cho cháu cơ hội một lần này, thật tâm suy nghĩ kỹ rồi đến, nếu như thái độ nhận sai của cháu khiến chú không hài lòng, cháu hãy trở lại công trường tiếp tục làm cu li, ba năm nữa hãy nói."
Không cho Mộ Tri Diễn cơ hội để nói, Mộ Du Trầm cúp điện thoại.
Vốn dĩ theo những gì anh nói với lão gia tử trong ngôi nhà cũ, rõ ràng là không muốn quản Mộ Tri Diễn, anh ta thích ở lại công trường bao lâu thì ở.
Mặc dù những gì anh nói vừa rồi rất khó nghe, nhưng đã chỉ ra một con đường rõ ràng cho Mộ Tri Diễn.
Nhưng Mộ Tri Diễn có thể bớt đau khổ hay không còn phụ thuộc vào sự giác ngộ của chính anh ta.
Thư Minh Yên đứng ở cửa nhà, cô cũng không vội mở khóa, quay đầu nháy mắt với anh: "Chú nhỏ, chú đang mềm lòng đấy à?"
Ánh sáng trong hành lang soi rõ khuôn mặt chỉnh tề của người đàn ông, lông mày rõ ràng sắc bén, khóe miệng cong lên một đường cong như có như không.
Mộ Du Trầm đi tới, một tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, hơi thở ngọt ngào của cô gái phả vào mũi anh, cổ họng anh trầm xuống, các đốt ngón tay trên eo cô vô tình siết chặt.
Thư Minh Yên theo bản năng vùng vẫy, lại bị anh ôm chặt hơn.
Người đàn ông hơi cụp mi, uể oải hỏi: "Anh mềm lòng cái gì? Ngay từ đầu em đã không thuộc về nó, nó khóc với anh cái gì?"
Anh ghé sát đầu vào người cô, môi như chạm vào vành tai cô, dùng giọng nói gợi cảm mà từ tính nói: "Nông Nông, em là của anh."
Bên tai Thư Minh Yên hơi nóng, đẩy anh ra, quay đầu dùng vân tay mở khóa cửa, đi thẳng vào trong.
Mãi cho đến khi người biến mất, Mộ Du Trầm mới nghe thấy một giọng nói hơi bất mãn vang lên từ bên trong: "Em không phải của anh, em là của em!"
Mộ Du Trầm đứng đó một lúc, đôi môi mím thả lỏng, giữa hai lông mày hiện lên một tia mềm mại.
Một lúc sau, anh xách theo hành lý vào.
Thư Minh Yên đã thay dép lê, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại trừng mắt nhìn anh một cái, đi thẳng lên lầu, đi được nửa đường thì dừng lại, quay đầu dặn dò: "Chú nhỏ, mang hành lý của cháu lên đây, cháu muốn thu dọn quần áo."
Mỗi lần cô cố ý gọi anh là chú nhỏ, đều phát âm rất nặng nề, sợ người khác không hiểu cô cố ý như thế nào.
Mộ Du Trầm nhướng mi nhìn sang, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ híp lại, đuôi mắt dài hẹp cong lên.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt trầm lặng và đầy ẩn ý.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thư Minh Yên đột nhiên bị anh nhìn chằm chằm vô cùng xấu hổ, trong nháy mắt mất đi khí lực vênh mặt sai bảo anh vừa rồi.
"Anh không lên cũng không sao." Cô tùy tiện lẩm bẩm, chạy lên lầu như chạy trốn.
Nhìn bóng lưng đang chạy trốn, Mộ Du Trầm không hiểu sao tâm tình lại rất tốt khi nghĩ đến vừa rồi cô cố ý sai bảo anh.
Anh thích nhìn dáng vẻ cô bây giờ, ẩn dưới lớp ngụy trang dịu dàng ngoan hiền ngày thường đó, là một chút nghịch ngợm và lanh lẹ.
Mộ Du Trầm xách chiếc vali của cô, giúp cô mang nó lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, không thấy Thư Minh Yên đâu.
Nghe thấy tiếng động trong phòng để đồ, anh mở cửa bước vào.
Thư Minh Yên đang nhìn vào tủ quần áo, thấy anh đi vào với chiếc vali, chỉ vào một trong những chiếc tủ bên cạnh quần áo của Mộ Du Trầm: "Em muốn sử dụng cái này."
Bên trong có một số quần áo mà Mộ Du Trầm không thường mặc, vì vậy anh đã lấy chúng ra, nhường chỗ cho cô.
Nhìn thấy Thư Minh Yên mở vali, Mộ Du Trầm hỏi: "Cần anh giúp không?"
Bên trong còn có đồ lót, Thư Minh Yên sao có thể nhờ anh giúp, cho nên kiên quyết cự tuyệt: "Không cần, em tự làm được."
Lại nghĩ tới điều gì, cô đưa điện thoại của mình qua, "Không phải lúc ăn cơm anh bảo em gửi ảnh cưới cho anh sao? Tất cả đều ở trong điện thoại, anh tự gửi đi."
Mộ Du Trầm lấy điện thoại di động của cô, hỏi cô: "Mật khẩu?"
Thư Minh Yên: "2436."
Mộ Du Trầm ừ một tiếng, cầm điện thoại rời đi.
Đứng trước cửa phòng thay đồ, Thư Minh Yên nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, biết Mộ Du Trầm đã rời đi, hai má cô mới dần ửng hồng.
...
Mộ Du Trầm đi đến phòng làm việc với điện thoại của cô, bật máy tính, tải tất cả ảnh cưới lên máy tính, xem qua từng bức ảnh một.
Lúc trước khi ảnh đã qua chỉnh sửa gửi tới, Thư Minh Yên có gửi cho anh vài tấm xem, anh vẫn không có thời gian ngồi như thế này xem hết từ đầu đến cuối.
Cô sinh ra đã xinh đẹp quyến rũ, lại rất ăn ảnh, mặc váy cưới nhìn rất đẹp, bất kể nội cảnh hay ngoại cảnh, khung hình nào anh cũng rất thích.
Nhìn vào những bức ảnh đó, Mộ Du Trầm đã hình dung ra cảnh hai người tiến vào lễ đường trong tương lai.
Điện thoại của Thư Minh Yên trên bàn rung lên, là thông báo nhắc nhở.
Mộ Du Trầm cầm lên, khi mở khóa, anh nghĩ đến bốn chữ số mà cô đã nói trước đó.
Anh nghịch điện thoại di động, dựa vào tựa lưng, suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, anh bật phương thức nhập 9 phím, thử xác minh, cuối cùng gõ ra chữ "Trầm".
Lúc này, Thư Minh Yên đẩy cửa phòng làm việc đi vào: "Em thu dọn xong rồi, anh tải ảnh lên xong chưa?"
Trong khi nói cô đi tới đứng trước mặt Mộ Du Trầm.
Khi ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, đồng tử cô đột nhiên giãn ra, cô vội giật lại điện thoại, quay lưng về phía anh, vành tai đỏ bừng.
Sau khi Mộ Du Trầm nói mật khẩu của mình vào ngày hôm đó, Thư Minh Yên đã nghiên cứu phương thức nhập chín phím và thiết lập một mật khẩu cho riêng mình.
Tối nay đưa điện thoại cho anh là để tạo bất ngờ cho anh, ai ngờ trước khi cô nói cho anh biết ý nghĩa mật khẩu thì anh đã tự mình tra ra, điều này khiến cô có chút chột dạ.
"Anh thật phiền phức, em về phòng đây." Thư Minh Yên làm bộ muốn rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị Mộ Du Trầm nắm lấy.
Sau cái kéo này, Thư Minh Yên lui ra sau mấy bước, trực tiếp ngồi ở trên đùi anh.
Mộ Du Trầm ôm lấy cô, cằm khẽ đặt trên vai cô: "Anh rất thích mật mã này."
Thư Minh Yên hơi cong khóe môi, hướng ánh mắt nhìn về phía ảnh cưới trên màn hình, là chụp ở một nhà thờ, hai người trao nhẫn dưới sự chứng kiến của cha đỡ đầu tóc trắng.
Trên thực tế, nếu bộ ảnh cưới được chụp cẩn thận và bối cảnh được sắp xếp hợp lý, bầu không khí sẽ có cảm giác như đám cưới đã được tổ chức.
Cô nhớ tới bức ảnh này là bức ảnh đầu tiên trong tất cả các bức ảnh, cô sửng sốt một chút, quay đầu lại: "Xem nửa ngày, anh mới chỉ xem tấm đầu tiên?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn máy tính, bật cười: "Tất nhiên là không rồi, anh đã xem hai lần."
Sau khi bấm thêm một vài bức ảnh, Mộ Du Trầm hỏi cô: "Sao studio của họ không gửi áp phích, khung ảnh tùy chỉnh hay album linh tinh gì đến?"
Ảnh cưới sau đó là nhiếp ảnh gia Khương Ngâm liên hệ với Thư Minh Yên trên WeChat, không liên hệ với Mộ Du Trầm.
Nói đến đây, Thư Minh Yên nói: "Chị Khương vốn dĩ định gửi, nhưng lúc đó đám cưới đã bị hoãn lại.
Em vừa trở về nhà cũ, anh lại không về, vì vậy em đã nói họ đợi.
Nhưng bên kia họ đã hoàn thành rồi, nói có thể giao cho chúng ta bất cứ lúc nào."
Mộ Du Trầm nói: "Vậy bảo họ gửi qua, rồi chúng ta sẽ bố trí lại căn hộ."
"Được." Thư Minh Yên gật đầu đáp ứng, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khương Ngâm.
Lúc này điện thoại di động của Mộ Du Trầm vang lên, anh nhìn lướt qua ghi chú rồi trả lời.
Khi Thư Minh Yên đang trò chuyện với Khương Ngâm, cô mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên kia, hình như thư ký Khâu gọi điện đến, nói về