Chiếc xe đang tăng tốc trên con đường rộng rãi đến khách sạn, khi sắp đến gần khách sạn, qua khoé mắt tài xế liếc nhìn về hướng ghế sau.
Vách ngăn phía trước và phía sau được nâng lên, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng xét việc phu nhân trước mặt bạn cùng phòng trêu chọc ông chủ, anh ta khó đảm bảo tại thời điểm này bên trong sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nếu không anh ta giảm tốc độ của xe xuống một chút?
Tài xế nghĩ vậy liền đạp nhẹ phanh để xe ổn định hơn, anh ta cảm thấy không có tài xế nào ân cần và cẩn thận hơn mình.
Trở về anh ta phải báo cáo với thư ký Khâu, nhờ thư ký Khâu tìm ông chủ tăng lương cho mình.
Không lâu sau, giọng nói trầm thấp của ông chủ phát ra từ micro nối với ghế sau: "Lái nhanh lên."
Sống lưng tài xế hơi cứng ngắc, vội vàng đáp: "Vâng, Mộ tổng."
Anh ta nhấn ga tăng tốc, đầu óc còn đang phân tích giọng nói vừa rồi của ông chủ, nghe có vẻ khá nghiêm túc, nhưng khi cẩn thận ngẫm thử, lại có chút không kiên nhẫn bị đè nén.
Chẳng lẽ vừa rồi anh ta suy nghĩ quá nhiều, phía sau hai người đều không có làm ra chuyện gì?
Tài xế không dám suy nghĩ nhiều, tập trung lái xe.
Ngồi ở ghế sau xe, Mộ Du Trầm dựa vào trên lưng ghế, vươn tay cởi cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi trên cùng, khóe mắt liếc nhìn sang một bên.
Cô gái đang dựa vào góc với đôi mắt nhắm nhẹ, ngủ say.
Mộ Du Trầm chưa bao giờ thấy một người biết tra tấn như vậy trước đây, đẩy anh vào thời điểm quan trọng rồi còn say khướt hét lên, muốn ngủ.
Anh không để cô ngủ cô liền cắn vào vai anh qua lớp quần áo, lực còn rất mạnh.
Mộ Du Trầm nhìn khuôn mặt say ngủ yên bình đó, trong lòng bồn chồn không yên lấn át anh, anh rất muốn đánh thức cô dậy, kéo cô lại bắt nạt, nhưng cuối cùng lại không đành lòng.
Rất nhanh đến khách sạn, tài xế lái xe vào khu vực đỗ xe tạm thời ở sảnh trước, Mộ Du Trầm chỉnh lại cà vạt, đang định xuống xe thì Thư Minh Yên từ từ tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: "Đây là đâu?"
"Chúng ta đến khách sạn." Mộ Du Trầm từ phía sau đỡ cô xuống.
Thư Minh Yên vẫn còn hơi choáng váng, khi xuống xe, cô dựa cả người vào vòng tay Mộ Du Trầm.
Tàu xế ân cần đưa chiếc túi của Thư Minh Yên qua, Mộ Du Trầm nhận lấy, đưa cô vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng trên cùng.
Sau khi quẹt thẻ để vào phòng, cửa phòng đóng lại, Mộ Du Trầm đặt chiếc túi ở lối vào, Thư Minh Yên vẫn bám chặt lấy cánh tay anh.
Đến đây, Mộ Du Trầm không còn cố kỵ, một tay vác người lên vai, mông hướng lên trên, đầu hướng xuống dưới, Thư Minh Yên cảm thấy thế giới quay cuồng, hai chân giãy giụa.
Đẩy cửa phòng ngủ vào bên trong, Thư Minh Yên bị ném lên giường, còn chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông đã áp sát vào người cô, hormone nam mãnh liệt bao trùm lấy cô, Thư Minh Yên ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm từ trong con ngươi đen kịt của người đàn ông.
Có lẽ vì đã chịu đựng suốt chặng đường dài nên khuôn mặt Mộ Du Trầm lúc này sắc sảo hiếm thấy, đường nét quai hàm căng thẳng, như thể một cơn bão sắp ập đến.
Thư Minh Yên sửng sốt hai giây, vừa định tránh ra, môi người đàn ông đã chính xác áp sát vào, bá đạo mà thô bạo mà mút hôn, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, hận không thể nuốt chửng lấy cô.
Trong lúc mơ mơ màng màng Thư Minh Yên quên giãy giụa, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt đáp lại anh.
Cảm nhận được sự chủ động của cô, Mộ Du Trầm hơi dừng lại, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại, hôn cô một cách lấy lòng.
Khi cánh môi có chút tê dại, Thư Minh Yên mới nhớ ra điều gì đó, dùng sức đẩy anh ra: "Chúng ta đi tắm trước đi."
Mộ Du Trầm cố nén cảm xúc trong mắt, thật sâu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không thể không đưa cô vào phòng tắm.
Sợ cô sẽ quá say đứng không vững, Mộ Du Trầm đặt một chiếc bông tắm trên bồn tắm, chờ lát nữa bảo cô ngồi vào tắm.
Nhiệt độ nước vừa được điều chỉnh xong, Thư Minh Yên đã chống vai anh bước chân ngồi vào, sau đó hai chân hơi khuỵu xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, chờ anh mở nước nóng.
Cô cởi áo khoác ngoài, chiếc áo sáng màu bị nước ấm làm ướt gần như trong suốt, để lộ vạt áo màu trắng bên dưới.
Dáng người cô yêu kiều, đường cong vốn đã bắt mắt, nhưng lúc này dưới lớp quần áo ướt sũng càng thêm quyến rũ hơn, cùng với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đó, trong sáng lại mang theo dục vọng, quả thực chết người.
Yết hầu của Mộ Du Trầm khẽ nhúc nhích, ánh mắt dời đi nơi khác, cúi đầu nhìn chằm chằm mực nước đang dâng cao trên thành bồn tắm: "Biết mình uống không được, sao lại ra ngoài uống rượu với bạn cùng phòng?"
Nhìn bên cạnh nước chậm rãi dâng lên, Thư Minh Yên vươn tay khảy khảy: "Hôm nay em uống bia, không say."
Mộ Du Trầm nhìn gò má ửng hồng và đôi mắt mê ly của cô, không khỏi nhất thời bật cười.
Đã như vậy rồi, còn nói không say.
Nước gần như đã chuẩn bị xong, Mộ Du Trầm kéo tiểu mơ hồ còn đang ngoan ngoãn ngồi đó: "Anh tắm cho em nhé?"
Thư Minh Yên không nói lời nào, cũng không phản kháng, Mộ Du Trầm coi đó là sự đồng ý của cô, vươn tay cởi cúc áo của cô.
Thư Minh Yên ngồi trong bồn tắm để anh giúp đỡ, cằm hơi nâng lên, ánh mắt rơi vào chiếc áo sơ mi và cà vạt lỏng lẻo của Mộ Du Trầm.
Ma xui quỷ khiến, cô cũng đưa tay ra cởi chiếc cà vạt quanh cổ anh.
Động tác của Mộ Du Trầm hơi đình trệ, anh nhìn sâu vào đôi tay không ngừng nghỉ của cô, giọng điệu mang ý cảnh cáo nói: "Em đang làm gì vậy?"
Thư Minh Yên một tay giữ chiếc cà vạt đang cởi, tay kia giật lấy cúc áo sơ mi của anh, theo giọng nói trầm ấm của người đàn ông, cô hoàn toàn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lông mi của cô cong và dày, gốc rõ rệt, đôi mắt trong veo không chút bối rối.
Thấy cô như vậy, bản tính xấu xa của Mộ Du Trầm lộ ra, khóe miệng hơi cong lên, anh vòng tay qua eo cô, đưa cô tới gần, cắn nhẹ vào vành tai cô, cố ý trêu chọc: "Nông Nông chủ động như vậy, là muốn mời anh tắm cùng với em sao?"
Đầu ngón tay Thư Minh Yên hơi nới lỏng, chiếc cà vạt màu đỏ rượu đang cầm trong tay mất kiểm soát, nổi trên mặt nước.
Cô đưa tay định nắm lấy nó hai lần, nhưng chiếc cà vạt càng ngày càng trôi xa, cuối cùng cô thất vọng nhìn Mộ Du Trầm: "Chú nhỏ, cá chạy mất rồi."
Mộ Du Trầm dở khóc dở cười: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Anh xuống bắt nó cho em."
"..."
Trông cô quá đáng yêu, Mộ Du Trầm không nhanh không chậm mà nhìn cô: "Muốn anh giúp?"
Thư Minh Yên nhìn "con cá" bơi đi xa, rất nghiêm túc gật đầu.
Mộ Du Trầm nhìn cô thật sâu: "Lại đây hôn anh, anh sẽ giúp em."
Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn đối với Thư Minh Yên, cô không chút do dự thay đổi một góc thích hợp, quỳ xuống trong bồn tắm, ôm lấy Mộ Du Trầm, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Có lẽ tại thời điểm này, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Ban đầu Mộ Du Trầm muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, bế cô trở lại phòng ngủ.
Nhưng Mộ Du Trầm đã thay đổi quyết định khi cơ thể ướt át của cô gái áp sát vào anh và đôi môi mềm mại của cô hôn anh.
...
Khi Thư Minh Yên tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đang nằm một mình trên chiếc giường lớn trong khách sạn giống như lần trước, Mộ Du Trầm đã biến mất từ lâu.
Xoa xoa cái đầu nặng trĩu, trong đầu cô đầy ắp ký ức về đêm qua.
Chỉ nhớ rằng cô đã đến quán thịt dê nướng với bạn cùng phòng, cô đã uống bia nên có hơi say, sau đó Mộ Du Trầm đến đón cô.
Hình như trong xe, cô ngồi trong lòng Mộ Du Trầm trước mặt bạn cùng phòng, còn dính lấy như sam hôn Mộ Du Trầm.
Khi ký ức này ùa về, mí mắt Thư Minh Yên giật giật vài cái, ngón chân xấu hổ co quắp.
Từ khi học đại học, hình ảnh của cô trong ký túc xá đã rất tích cực, nhưng bây giờ chỉ vì hai lon bia mà danh tiếng của cô đã bị hủy hoại cả đời.
Đắp chăn lên mặt, cô lăn lộn mấy vòng trên giường, cảm thấy mình sẽ không còn mặt mũi nào nhìn Trang Gia Nghiên và Thường Tuyết nữa.
Vươn tay chạm vào điện thoại di động trên tủ đầu giường, cô muốn xem giờ, lại phát hiện trong nhóm wechat ở ký