Edit+beta: LQNN203
Dự đoán của Thư Minh Yên đã đúng, Du Uyển Ngưng cuối cùng đã tìm đến Mộ Du Trầm để được giúp đỡ.
Khi bữa tối gần như đã sẵn sàng, Mộ Du Trầm đi lên lầu gọi cậu xuống ăn tối.
Mộ Du Trầm giúp Du Vĩnh Tiến đẩy xe lăn, hai người chuẩn bị bước vào thang máy thì Du Uyển Ngưng không biết từ đâu xuất hiện, đứng trước mặt Mộ Du Trầm: "Anh!"
Du Vĩnh Tiến giật mình, liếc nhìn con gái: "Sao con đi không có tiếng động gì hết vậy?"
Du Uyển Ngưng cong môi: "Rõ ràng là hai người đang nói chuyện nên không để ý đến con."
Cô ta nhìn Mộ Du Trầm, thận trọng nói: "Anh, em nhờ anh một chuyện được không?"
Mộ Du Trầm nhìn cô ta một cái, ánh mắt không hề dao động.
Du Uyển Ngưng một mình nói tiếp: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh có thể giúp em lựa lời nói tốt trước mặt chị dâu, nhờ chị ấy giúp em một việc rất nhỏ thôi."
Mộ Du Trầm giả vờ không biết: "Chuyện gì?"
Du Uyển Ngưng không muốn nói về việc mình yêu đương rồi bị đá, ba và anh họ của cô ta mà biết sẽ mắng cô ta chết mất.
Du Uyển Ngưng hàm hồ nói: "Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, em nghe khẩu khí của chị dâu, chị ấy nhất định có thể giúp em, nhưng chị ấy có ý kiến với em, anh giúp em thuyết phục chị ấy đi mà."
Mộ Du Trầm nhướng mi: "Tại sao cô ấy lại có ý kiến với em?"
Du Uyển Ngưng được hỏi nghẹn lời, không thể trả lời.
Do dự một hồi, cô ta cắn răng nói: "Trước đây quan hệ tụi em không tốt, lại có chút mâu thuẫn, chị ấy có lẽ sẽ không thích em lắm."
Lần này Du Vĩnh Tiến là người đầu tiên lên tiếng: "Biết từng có mâu thuẫn mà còn nhờ người khác giúp, chị dâu con dựa vào cái gì mà giúp con? Con không đi nhờ chị dâu, ngược lại nhờ anh họ con, một chút thành ý cũng không có, chị dâu có thể giúp con mới là lạ."
Du Uyển Ngưng: "..."
Mộ Du Trầm đẩy xe lăn cùng Du Vĩnh Tiến vào thang máy.
Nhìn thấy Du Uyển Ngưng đi vào, Mộ Du Trầm liếc nhìn cô ta một cái, hỏi ngược lại: "Nếu chị dâu cần em giúp một việc, em sẽ giúp chứ?"
"Dĩ nhiên em sẽ!"
Cảm thấy ba và anh họ không tin, Du Uyển Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy tụi em không tiếp xúc với nhau, nhưng cũng không có hận thù sâu sắc, em là người lạnh nhạt vô tình sao? Nhưng chị ấy muốn em giúp, dù sao cũng phải nói điều gì đó tốt đẹp với em có đúng không?"
Vừa dứt lời, Du Uyển Ngưng đã nhận ra ý của Mộ Du Trầm.
Cô ta phải đến gặp Thư Minh Yên nói điều tốt đẹp.
Thang máy đi xuống lầu một, cửa mở ra.
Khi Mộ Du Trầm đẩy xe lăn của Du Vĩnh Tiến ra, nhàn nhạt nói: "Trong nhà chị dâu em là người có quyền định đoạt, em cầu xin anh cũng vô dụng."
Bỏ lại Du Uyển Ngưng phía sau, Mộ Du Trầm đi cùng cậu đến phòng khách.
Sau đó Du Vĩnh Tiến mới quay lại và hỏi: "Con bé nhờ Minh Yên giúp gì thế?"
Mộ Du Trầm trấn an: "Không có gì nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng."
Du Vĩnh Tiến sau đó mới gật đầu yên tâm, xúc động thở dài: "Minh Yên nhỏ tuổi hơn con bé, nhưng lại ổn trọng hơn con bé nhiều.
Uyển Ngưng đi theo Tô Bối San, không học được gì nghiêm túc, chỉ học không ít suy nghĩ quanh co, bây giờ hai đứa nó không hợp nhau cũng là chuyện tốt.
Nếu sau này Minh Yên có thể dạy dỗ con bé nhiều hơn thì rất tốt."
...
Trong bữa tối, Thư Minh Yên cảm nhận được sự nhiệt tình hiếm có của Du Uyển Ngưng, trên bàn cơm không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn không ngừng nói những điều tốt đẹp.
Thư Minh Yên thực ra luôn rất bình tĩnh, cho đến khi cô và Mộ Du Trầm rời đi sau bữa ăn, cô cũng không đồng ý rõ ràng giúp Du Uyển Ngưng trút giận.
Khi lên xe và rời khỏi Du gia, Thư Minh Yên nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Du Uyển Ngưng qua kính chiếu hậu.
Trên đường trở về căn hộ, Thư Minh Yên ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên hỏi chuyện Du gia: "Chân cậu làm sao lại bị thương?"
Mộ Du Trầm khựng lại một lúc, môi anh mím lại, các đốt ngón tay đang cầm vô lăng của anh trắng bệch rõ ràng.
Trong xe im lặng hai giây, anh vẫn không nói chuyện.
Xét từ thái độ trước đây của Tô Anh Lam và Du Uyển Ngưng, đôi chân của Du Vĩnh Tiến có liên quan đến chị em Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn, đây có thể là điều mà Mộ Du Trầm không muốn đề cập đến.
Thư Minh Yên nhất thời hối hận, lẽ ra cô không nên hỏi thẳng như vậy.
Một lúc sau, cô mới mở miệng làm dịu đi bầu không khí: "Em chỉ nhất thời tò mò thôi, anh không nói cũng không sao."
Mộ Du Trầm dành thời gian nhìn cô: "Anh chỉ đang nghĩ xem nên nói với em như thế nào."
Suốt quãng đường trong xe lại yên tĩnh như cũ, cho đến khi xe chạy vào căn hộ, dừng lại ở tầng hầm rồi tắt máy, Mộ Du Trầm nhìn về phía xa xăm mới chậm rãi nói: "Khi mẹ anh qua đời, anh và Mộ Du Vãn đều còn nhỏ, ba bận công việc, cậu từng đưa tụi anh đến sống ở nhà ông ấy một thời gian."
"Lúc đó mới ba bốn tuổi, chị em anh không biết mẹ mất có ý nghĩa gì, chỉ cho rằng mẹ không cần tụi anh nữa.
Giữa trưa một ngày anh từ trong mơ tỉnh dậy, khóc lóc đòi tìm mẹ, chị từ nhà cậu chạy ra một mình, cố gắng giúp anh tìm mẹ.
Hậu quả là chị ấy suýt bị ô tô đâm trên đường nhưng may mắn được cậu cứu, cậu cũng bởi vậy mới bị tàn phế hai chân."
"Khi đó mợ đang mang thai Du Uyển Ngưng, bị kích động bởi những gì đã xảy ra với cậu, ngoài ý muốn sinh non, đứa bé suýt chút nữa không giữ được.
Uyển Ngưng cuối cùng cũng được sinh ra, gầy gò nhỏ bé, từ đó yếu ớt bệnh tật, mấy năm nay mới đỡ hơn một chút."
Trong xe im lặng, chỉ có giọng nói của Mộ Du Trầm vẫn vang lên.
Cho dù sau nhiều năm, bây giờ nhắc lại chuyện này, Thư Minh Yên vẫn có thể nghe thấy trong giọng nói khàn khàn của anh tràn ngập sự tự trách bản thân: "Tất cả những chuyện này là do anh gây ra, nếu không phải lúc nào anh cũng khóc thì chị đã không chạy ra ngoài, cậu cũng sẽ không phải xảy ra tai nạn lớn như vậy, lại còn liên lụy đến mợ và Uyển Ngưng."
"Sau khi trưởng thành, mấy năm nay anh đều cố gắng hết sức đối xử tốt với Uyển Ngưng và Du gia, đáp ứng tất cả các yêu cầu của Du gia, đây là anh nợ bọn họ.
Anh chỉ không thích nhà mẹ đẻ của mợ lợi dụng niềm hối hận của anh đối với cậu mà mưu lợi cho mình, lúc trước gặp nhà mẹ đẻ là mợ sẽ mất đi lý trí."
Đến bây giờ Thư Minh Yên mới biết tại sao lần trước đến nhà cậu Mộ Du Trầm lại tỏ ra yếu ớt và bất lực như vậy sau khi Tô Anh Lam vì Tô Bối San khóc lóc nói những lời kia.
Anh tự trách mình gây ra tất cả lỗi lầm, mang đầy nợ nần với Du gia nên không thể chịu được Tô Anh Lam khóc lóc kể khổ.
Cho nên trước kia Tô Anh Lam đã sử dụng mánh khóe này để đối phó với anh, anh đều sẽ thỏa hiệp, Tô Anh Lam lần nào cũng đúng.
Thư Minh Yên còn đang ngây người, nhưng tâm trạng Mộ Du Trầm đã bình tĩnh lại, anh tháo dây an toàn xuống xe, giúp cô mở cửa phụ: "Về nhà trước đi."
Thư Minh Yên trao đổi ánh mắt với anh và xuống xe.
Mộ Du Trầm lấy hành lý từ cốp xe, hai người vào thang máy về nhà.
Dọc đường đi yên tĩnh không ai nói gì.
Sau khi vào nhà và thay giày, Mộ Du Trầm có một cuộc họp video nên đến phòng làm việc trước, Thư Minh Yên một mình trở lại phòng ngủ.
Sau khi tắm trước, cô nằm xuống giường, nghĩ về những gì Mộ Du Trầm vừa nói, chắc hẳn anh đã cảm thấy tội lỗi sâu sắc trong mấy năm nay.
Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy Mộ Du Trầm thật vất vả, anh phải chịu trách nhiệm về các vấn đề của Mộ gia, Du gia lại có những ân oán và vướng mắc như vậy, anh luôn bị ràng buộc trong một cái khung, căn bản không có thời gian để thở.
Điện thoại rung lên, suy nghĩ của cô bị kéo trở lại, khi cô cầm điện thoại lên thì thấy Du Uyển Ngưng gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Thư Minh Yên và Du Uyển Ngưng có quá ít tương tác riêng tư, thậm chí cô còn không nhớ mình và Du Uyển Ngưng đã thêm WeChat khi nào.
Hơn nữa cô còn ghi chú cho Du Uyển Ngưng là: Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây.
Thấy ghi chú này, Thư Minh Yên không thể nhịn cười.
Có lẽ cô đưa ra ghi chú như vậy khi Du Uyển Ngưng chọc tức cô.
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị dâu~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị và anh em về đến nhà chưa~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Nghe nói hôm nay chị mới từ Trường Hoàn trở về, lại tới nhà em thật sự rất vất vả, đêm nay chị nghỉ ngơi sớm đi ~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị dâu ngủ ngon~】
Thư Minh Yên đang suy nghĩ điều gì đó, đầu ngón tay gõ vào khung nhập: 【 Du Uyển Ngưng.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Mèo con hỏa tốc tới đây.jpg 】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Chị dâu có chuyện gì cứ nói! 】
Thư Minh Yên: 【 Cô muốn tôi giúp cô trút giận, tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải đáp ứng tôi một điều kiện.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Không thành vấn đề! 】
Thư Minh Yên: 【 Tôi còn chưa nói điều kiện mà.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Cái gì cũng không thành vấn đề! 】
Thư Minh Yên: "..."
...
Phải mất vài ngày sau Thư Minh Yên mới hẹn Du Uyển Ngưng ra ngoài.
Chiều hôm đó, Du Uyển Ngưng đến căn hộ để tìm cô.
Sau khi vào nhà, cô ta đặt trái cây trong tay lên quầy bar, nhìn xung quanh rồi hỏi Thư Minh Yên đang ngồi trên ghế sô pha: "Anh em đâu ạ?"
"Ở công ty còn chưa về." Thư Minh Yên tùy ý uống một hớp nước, khóe mắt nhìn Du Uyển Ngưng, "Cô hẹn Triệu Nguyên Hàn chưa?"
Triệu Nguyên Hàn là bạn trai cũ của Du Uyển Ngưng.
Du Uyển Ngưng đi tới ngồi bên cạnh cô: "Em nói với anh ta dù sao phải nói cho rõ ràng, anh ta đồng ý rồi, hẹn gặp ở quán cà phê đầu phố sau một giờ nữa."
Khi sắp đến giờ, Du Uyển Ngưng rất không tự tin, "Chị thực sự có thể dọa anh ta sao? Anh ta rất cao, là vận động viên thể thao, một mình chống lại hai chúng ta cũng không có vấn đề gì."
Thư Minh Yên không nói gì nhìn cô ta: "Đại tiểu thư à, cô thật đúng là ức hiếp người nhà, ngày thường kiêu căng ngạo mạn sao bây giờ không còn cái gì hết vậy?"
Du Uyển Ngưng: "..."
"Không biết sử dụng tài nguyên." Thư Minh Yên hỏi cô ta, "Đây là đâu?"
"Nhà của chị."
"...! Nơi này là An Cầm, là địa bàn của Mộ gia, chúng ta không khi dễ người khác, cũng sẽ không để người khác khi dễ mình, hiểu chưa?"
"Ồ."
Du Uyển Ngưng bối rối một lúc: "Cho nên, nếu chúng ta mượn thế lực của Mộ gia, anh ta sẽ không dám đắc tội chúng ta?"
Thư Minh Yên đặt ly nước xuống: "Tên khốn đó biết cô là em họ của Mộ Du Trầm đúng không? Cô nghĩ hắn ta dám làm gì cô không?"
Du Uyển Ngưng ngẫm lại cũng đúng, Triệu Nguyên Hàn không dám, anh ta chỉ dám nói những lời tàn nhẫn trong điện thoại.
Hai giờ sau, Thư Minh Yên và Du Uyển Ngưng khoan thai tới muộn, xuất hiện trước cửa quán cà phê.
Sau khi xuống xe, Du Uyển Ngưng nhìn đồng hồ, có chút lo lắng: "Đã muộn như vậy, Triệu Nguyên Hàn làm sao có kiên nhẫn chờ em, anh ta nhất định sẽ đi."
Hẹn hò bình thường, Du Uyển Ngưng trễ năm phút anh ta sẽ không đợi, nhưng bây giờ Triệu Nguyên Hàn còn không thích cô ta, càng không có kiên nhẫn.
"Anh ta sẽ đợi." Thư Minh Yên kiên định nói: "Anh ta biết thân phận của cô, cũng không dám cứng rắn với cô, nhất định hy vọng cô đồng ý chia tay với anh ta, lúc này anh ta là người có kiên nhẫn nhất với cô."
Lời giải thích của Thư Minh Yên có lý, nhưng Du Uyển Ngưng nghe, cảm thấy cô ta quá thảm, chỉ sẵn sàng cho cô ta sự kiên nhẫn khi họ chia tay.
"Chị dâu, chị nói chuyện giữ thể diện cho em chút đi."
"..."
Có một chiếc ô tô dừng lại sau đó, theo sau là bốn người đàn ông lực lưỡng, mặc vest và đeo kính râm.
Nhìn thấy Thư Minh Yên, bốn người đi tới trước mặt cô, lễ phép gật đầu: "Phu nhân."
Du Uyển Ngưng bị tình huống này làm giật mình, Thư Minh Yên giải thích: "Vệ sĩ tìm cho cô, lát nữa hù dọa anh ta."
Du Uyển Ngưng: "..."
...
Triệu Nguyên Hàn ngồi trong một góc quán cà phê, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hôm nay quán cà phê này vắng vẻ, không có một bóng người, anh ta vô cùng đột ngột ngồi ở chỗ này, kiên nhẫn cạn kiệt từng chút một, lông mày nhíu chặt.
Cửa kính bị đẩy ra, vừa thấy Du Uyển Ngưng đi vào, anh ta liền cả kinh nhảy dựng lên, đứng dậy đi tới: "Đã hẹn một tiếng nữa sẽ gặp nhau, đã hai tiếng rồi, cô có biết tôi bận lắm không..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyên Hàn chú ý tới Thư Minh Yên đứng ở bên cạnh cô ta.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng và áo khoác màu be, hai tay đút túi quần, dáng vẻ dịu dàng ít nói, nhưng ánh mắt lại trong sạch, thậm chí còn lộ ra một tia khinh thường.
Đánh giá từ quần áo và thái độ của cô, trông không giống một cô gái bình thường.
Triệu Nguyên Hàn nhìn Du Uyển Ngưng: "Đây là ai?"
"Chị ấy là chị dâu của tôi."
Triệu Nguyên Hàn biết anh trai trong miệng Du Uyển Ngưng ám chỉ Mộ Du Trầm, vì vậy anh ta lập tức đoán ra danh tính của đối phương, thể hiện rất nhiều sự tôn trọng: "Thì ra là Mộ phu nhân."
Thư Minh Yên không nói chuyện, kéo Du Uyển Ngưng ngồi xuống bên cửa sổ, Triệu Nguyên Hàn đi theo ngồi đối diện, cười nói: "Đây là chuyện riêng tư giữa tôi và Uyển Ngưng, làm phiền cô đích thân tới đây, tôi rất xin lỗi.
Hơn nữa tình cảm không thể miễn cưỡng, Mộ phu nhân chắc cũng biết đạo lý này."
Thư Minh Yên cười: "Nếu như mối quan hệ này ngay từ đầu là lừa gạt thì sao?"
Triệu Nguyên Hàn hơi dừng một chút: "Mộ phu nhân, mặc dù bây giờ tôi không có tình cảm với Uyển Ngưng, nhưng lúc đuổi theo cô ấy là thật lòng, xin cô đừng vu khống."
"Tôi là người thích nhất là dùng chứng cứ nói chuyện." Thư Minh Yên từ trong túi móc ra mấy bản sao, mở ra đẩy cho Triệu Nguyên Hàn, "Đây là lịch sử trò chuyện trên WeChat của anh với mấy anh em trong lúc ở bên nhau với Du Uyển Ngưng."
"Anh không có tiền lại còn lười biếng.
Khi ở cùng với mối tình đầu của mình, nghĩ muốn sống cuộc sống của một người giàu có, tình cờ anh gặp Du Uyển Ngưng, vì vậy anh đã chia tay mối tình đầu của mình và theo đuổi cô ấy.
Tất cả những gì anh muốn là tiền và quyền lực của Mộ gia."
"Bây giờ anh đã kiếm được không ít tiền, còn có một công việc tốt, lại nhớ thương về mối tình đầu của mình, muốn bỏ Du Uyển Ngưng để quay lại với mối tình đầu.
Tôi không bịa ra những điều này, trong lịch sử trò chuyện của anh với người khác, mỗi câu chữ đều được ghi rõ ràng."
Triệu Nguyên Hàn không thể tin được nhìn vào những ghi chép trò chuyện đó, cằm bạnh ra, nắm chặt tay.
Không biết Mộ gia đã trả bao nhiêu, đám con cháu đó thực sự đã phản bội anh ta!
Du Uyển Ngưng không biết Thư Minh Yên đã chuẩn bị những thứ này, khi cô ta đột nhiên biết được sự thật, cô ta cũng sững sờ.
Một lúc sau, cô ta chộp lấy những đoạn lịch sử trò chuyện đó để đọc, chẳng mấy chốc hai mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
Triệu Nguyên Hàn chưa bao giờ thích cô ta.
Thư Minh Yên nhìn Triệu Nguyên Hàn: "Anh nói với nhân viên tuyển dụng rằng anh là em rể họ của Mộ Du Trầm, do đó được nhận vào Tập đoàn Mộ thị và ngồi ở vị trí mà anh không đủ tiêu chuẩn, thực sự không xứng đáng.
Vừa rồi anh nói mình rất bận, phàn nàn Uyển Ngưng đã khiến anh chờ đợi lâu như vậy, vì vậy chúc mừng anh, từ ngày mai anh sẽ không bận nữa đâu, bởi vì anh sẽ nhận được thư sa thải của tập đoàn."
Sắc mặt Triệu Nguyên Hàn đột nhiên thay đổi.
Thư Minh Yên từng bước ép sát, lấy ra một phần giấy tờ khác và một biên lai ghi nợ: "Đây