Khoảnh khắc Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh kêu lên, Thư Minh Yên gần như theo bản năng đóng cửa phòng lại.
Cô dựa vào cửa, gò má đỏ bừng không hiểu nổi, không biết là chột dạ hay xấu hổ.
"Sao anh lại đột ngột ra ngoài?" Cô nhìn Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm không coi trọng: "Anh nghĩ bây giờ là thời điểm tốt để nói với họ."
Anh khẽ nâng cằm, chỉ vào mắt mèo trên cửa, "Em không muốn biết phản ứng của họ sao?"
Bây giờ anh nhắc nhở, cô mới bắt đầu quan tâm, dù sao cô cũng ở trong phòng đóng cửa, Hàn Văn Chinh và Tiền Mặc đều không nhìn thấy cô.
Thư Minh Yên ghé vào mắt mèo, nhìn ra ngoài.
Hàn Văn Chinh và Tiền Mặc vẫn đứng ở cửa, có lẽ đang tiêu hóa những gì vừa xảy ra.
Tiền Mặc: "Sao lại đóng cửa?"
"Chuyện vừa xảy ra, có phải là ảo giác không?" Hàn Văn Chinh đưa tay ra, "Nào, cậu nhéo mình một cái xem."
Tiền Mặc nhéo mạnh vào cánh tay anh ta, khuôn mặt của Hàn Văn Chinh ngay lập tức trở nên méo mó.
"Xem ra không phải là mơ." Tiền Mặc dựa trên phản ứng của anh ta đưa ra phán đoán, lại thao tác với điện thoại di động của mình, "Không được, mình phải gọi cho Triệu Càn, cơn buồn ngủ sáng sớm đã bị hai người họ doạ cho chạy mất rồi."
Trong khi chờ đợi Triệu Càn nghe điện thoại, anh ta phàn nàn: "Tiểu Minh Yên đã gọi anh Trầm là chú nhỏ nhiều năm như vậy, anh ấy cũng coi như là người đã nuôi lớn em ấy, cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng sao anh ấy có thể xuống tay được?"
Hàn Văn Chinh xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, gật đầu đồng ý: "Tiểu Minh Yên xinh đẹp thật đấy, nhưng anh Trầm ít nhiều có chút cầm thú."
Triệu Càn bên kia trả lời, Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh rời đi tiếp điện thoại.
Xuyên qua một cánh cửa, tiếng đối thoại bên ngoài rõ ràng lọt vào tai hai người bên trong.
Thư Minh Yên đóng mắt mèo lại, nhìn lại Mộ Du Trầm, người vẫn điềm nhiên như không, cho rằng anh không nghe thấy, lặp lại lần nữa: "Sao anh có thể xuống tay với em?"
Mộ Du Trầm nhếch môi, cẩn thận giúp cô nhớ lại: "Không phải em xuống tay với anh trước sao? Câu hỏi này, hay là anh hỏi em mới đúng?"
Thư Minh Yên: "...!Dù sao anh chính là trâu già gặm cỏ non."
Mộ Du Trầm duỗi cánh tay dài, tự nhiên ôm lấy vòng eo thon thả không chịu nổi của cô.
Thư Minh Yên bị anh dùng sức tiến lên hai bước, thân thể đụng phải lồng ngực cường tráng của anh.
"Anh già?" Mí mắt anh hơi rũ xuống, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.
Thư Minh Yên cảm thấy nếu bây giờ cô dám gật đầu, Mộ Du Trầm nhất định sẽ chứng tỏ bản thân bằng chính hành động của mình, và cô sẽ là người phải chịu hậu quả.
Thư Minh Yên cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, câu lấy cổ anh, thì thầm vào tai anh, "Chồng già."
Mộ Du Trầm không đoán trước được câu trả lời này, khuôn mặt anh lộ ra một chút kinh ngạc.
Thư Minh Yên nhân cơ hội này đẩy anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm nói: "Anh mau thay quần áo đi, em đi tắm rửa trước."
Mộ Du Trầm đứng tại chỗ, lời nói của cô vẫn còn văng vẳng bên tai anh, anh không khỏi bật cười.
...
Đám cưới của Triệu Càn được tổ chức tại khách sạn.
Đại sảnh khách sạn hôm đó được trang trí lãng mạn và thơ mộng, rất nhiều khách mời vây quanh chờ đợi hôn lễ sắp sửa diễn ra.
Gần giữa trưa, giờ lành vừa đến, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc du dương.
Cánh cửa nặng trịch từ từ mở ra, cô dâu mặc váy cưới màu trắng khoác cánh tay của ba mình, từng bước đi dọc theo tấm thảm đỏ trải dài về phía Triệu Càn đang mặc vest chú rể.
Cánh hoa như mưa, từ lầu hai rơi xuống, mang theo hương hoa nồng đậm ngọt ngào.
Chủ hôn trên sân khấu đang chủ trì hôn lễ cho hai người bọn họ, Thư Minh Yên đang chăm chú theo dõi, Hàn Văn Chinh ở phía sau đột nhiên nói: "Chị dâu, Triệu Càn nói chờ hôn lễ kết thúc, hôm nay phải hết sức rót rượu cho anh Trầm, đến lúc đó chị không được ngăn cản."
Đối mặt với danh hiệu mới, Thư Minh Yên có hơi không thích ứng, hai má nóng bừng, cô bình tĩnh nói: "Hôm nay là hôn lễ của anh Triệu, muốn chuốc rượu cũng là tìm anh Triệu, mọi người có phải là nhận nhầm đối tượng rồi không?"
"Không nhầm." Tiền Mặc nói tiếp, "Hai vợ chồng hai người hợp sức gạt tụi này, việc này có thể dễ dàng cho qua vậy ư? Dù sao chị và anh Trầm lãnh chứng là sự thật, chúng ta cũng chưa quấy rối hôn lễ của hai người, dứt khoát nhân hôn lễ của Triệu Càn cùng nhau gây rối luôn, Triệu Càn có uống rượu, anh Trầm cũng không thể chạy trốn."
Hai người này trông không giống như đang nói đùa, Thư Minh Yên đổ mồ hôi cho Mộ Du Trầm, nhìn qua với vẻ đồng cảm sâu sắc: "Anh thảm rồi."
Mộ Du Trầm siết chặt đầu ngón tay cô, thì thầm bên tai cô: "Đừng lo, anh uống rượu giỏi hơn bọn họ, ai say trước còn chưa biết đâu."
Giọng anh không lớn, nhưng Tiền Mặc ở gần vẫn nghe thấy, vội vàng nói: "Chị dâu cũng phải uống, anh Trầm, nếu anh không muốn thì uống gấp đôi."
"Tại sao em cũng phải uống?" Thư Minh Yên quay đầu nhìn anh ta.
Tiền Mặc: "Chị đã thông đồng với anh ấy để lừa dối tụi này, không nên bị phạt rượu sao?"
Thư Minh Yên tự bảo vệ mình: "Ai lừa các anh, các anh nói mang theo người nhà, không phải mang theo rồi sao? Là các anh ngay từ đầu đã không nghĩ theo hướng đó, em chỉ thuận nước đẩy thuyền chơi với các anh."
"Vậy cũng mặc kệ." Tiền Mặc nhìn Mộ Du Trầm, "Anh Trầm, uống gấp đôi thay cho chị dâu anh có ý kiến gì không?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn Thư Minh Yên một cái, anh bình tĩnh gật đầu: "Được thôi."
...
Sau đám cưới, sẽ có một bữa tiệc linh đình, Triệu Càn và cô dâu sẽ kính rượu khách mời và bạn bè có mặt.
Trước khi kính rượu, Triệu Càn đi tới vỗ vai Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh: "Các cậu ăn trước cho no bụng, chờ mình kính rượu khách xong, nhất định phải hạ đo ván anh Trầm."
Thấy Thư Minh Yên nhìn sang, Triệu Càn nhướng mày: "Tiểu Minh Yên, em chạy cũng không được đâu."
Thư Minh Yên cảm thấy có chút nguy hiểm.
Sau khi Triệu Càn rời đi, cô ghé sát vào tai Mộ Du Trầm, hạ thấp giọng nói: "Không phải anh nói anh Triệu cũng sẽ bị chuốc rượu sao? Sao em nghe giọng điệu này giống như ba người bọn họ sẽ thay phiên nhau chuốc rượu anh vậy?"
Mộ Du Trầm liếc nhìn Triệu Càn, mím môi: "Tiểu tử đó là một tên gian xảo, biết mình hôm nay nhất định sẽ bị chuốc rượu, bây giờ chuyển mục tiêu lên người anh, như vậy cậu ta sẽ không có việc gì."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tửu lượng Mộ Du Trầm có tốt, cũng không thể thắng nổi ba người họ thay phiên nhau ra trận.
Mộ Du Trầm hỏi cô: "Ăn thế nào rồi?"
Thư Minh Yên nói: "Cũng kha khá rồi."
Mộ Du Trầm đi loanh quanh, đặt ly sâm panh trong tay xuống: "Em lấy cớ đi vệ sinh, đợi anh ở ngoài khách sạn."
Thư Minh Yên nghi ngờ ngước mắt lên: "Làm gì thế?"
Mộ Du Trầm nhìn cô thật sâu hai giây, giọng nói ấm áp gợi cảm của anh lọt vào tai cô: "Đưa em đi trốn."
Hơi thở nóng bỏng người đàn ông phả đến, mang theo hương rượu lôi cuốn nhàn nhạt, khi quanh quẩn chóp mũi khiến đáy lòng có chút gợn.
Cô còn nghĩ lát nữa Mộ Du Trầm sẽ thực sự đợi bị bọn họ chuốc say, hóa ra đã lên kế hoạch bỏ trốn.
Thư Minh Yên mỉm cười hiểu ý, cô đặt đũa xuống, xách túi đứng dậy: "Anh Mặc, anh Văn Chinh, mọi người ăn trước đi, em đi vệ sinh."
Tiền Mặc và Hàn Văn Chinh đang tính cách lát nữa làm thế nào hạ đo ván Mộ Du Trầm, liếc nhìn Thư Minh Yên một cái, gật đầu: "Được, chị đi đi."
Liếc nhìn Mộ Du Trầm, cô đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.
Phòng tiệc khá hỗn loạn, sau khi cách bàn của bọn họ xa một chút, cô nhân lúc không có ai để ý mà quay người đi ra cửa khách sạn.
Không khí bên ngoài trong lành, bầu trời trong xanh, thấp thoáng vài đám mây trắng xốp bồng bềnh như kẹo bông gòn.
Đứng ở một góc vắng vẻ bên ngoài khách sạn, Thư Minh