Edit+beta: LQNN203
Thư Minh Yên không có thời gian để nghĩ về câu hỏi này, nhưng cô không thể ở trong phòng của anh nghĩ được.
Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: "Thật sự không ổn.
Ngày mai cháu đi thừa nhận với ông nội, cùng với anh ấy nhận sai."
"Lúc trước trong hôn sự em đã lừa ông ấy, bây giờ thừa nhận sai lầm của mình, vậy không khiến ông cụ tức chết sao?"
Lời này của Mộ Du Trầm quả nhiên là điều Thư Minh Yên băn khoăn, nhất thời phiền muộn.
Nếu cô thực sự có cách hay, tối nay cô sẽ không chạy đến gặp anh.
Mộ Du Trầm hơi nghiêng người về phía trước, lại đặt ly nước lên bàn trà, gõ vào đáy ly vài lần, có một âm thanh giòn tan nhỏ.
"Lần sau khi họ đề cập đến chuyện đính hôn, em hãy nói rằng ban đầu em còn nhỏ không hiểu chuyện, khi em lớn lên mới phát hiện..." Người đàn ông dừng lại trong hai giây, sau đó ngước mắt lên, "Người mà em thực sự thích là tôi, đang hẹn hò với tôi."
"???"
Đồng tử Thư Minh Yên đột nhiên mở to, như thể cô đã nghe thấy một điều gì đó phi thường.
Mộ Du Trầm cau mày, vẻ mặt có chút không hài lòng: "Phản ứng của em là như thế nào? Vừa rồi không phải em là người đã nói sẽ kết hôn với tôi sao?"
Đôi mắt Thư Minh Yên giây lát sáng lên, lẽ nào Mộ Du Trầm đồng ý giúp cô?
Không đợi cô hỏi, Mộ Du Trầm lại nói: "Tôi không đồng ý với việc em lấy hôn nhân làm thỏa thuận, nhưng danh phận bạn gái, tôi có thể cho em."
Kinh hỉ từ trên trời giáng xuống, đầu óc Thư Minh Yên choáng váng, đột nhiên không biết nói gì mới tốt.
Cô cung kính cúi đầu đối với Mộ Du Trầm: "Cảm ơn chú nhỏ!"
Mộ Du Trầm nhàn nhạt ừ một tiếng: "Trở về ngủ đi."
Vừa định xoay người, Mộ Du Trần lại nhớ tới một chuyện: "Tối nay trên bàn ăn, sao Hàng Lệ Cầm lại thúc giục em đính hôn với Mộ Tri Diễn, em có biết không?"
Thư Minh Yên lắc đầu, cô cũng thấy rất lạ, nhưng cô không hiểu tình hình lúc này.
Mộ Du Trầm cho biết: "Trước đó tôi có nghe người ta nói một cô bạn gái của Mộ Tri Diễn mang thai, nhưng bây giờ xem ra điều đó không phải là không có căn cứ."
Anh nhìn Thư Minh Yên đang sửng sốt, "Hàng Lệ Cầm sao có thể dung túng những người phụ nữ bên ngoài của Mộ Tri Diễn gả vào Mộ gia? Ngày mai bà ta nhất định sẽ quay lại nói chuyện với lão gia tử về việc em cùng Mộ Tri Diễn đính hôn."
Sau tiệc đính hôn, Thư Minh Yên chắc chắn sẽ trở thành con dâu tương lai, Hàng Lệ Cầm đối phó với những người phụ nữ bên ngoài cũng hợp lý hơn.
Nhận ra ý định của Hàng Lệ Cầm, Thư Minh Yên đột nhiên trở nên lo lắng: "Chú nhỏ, cháu thường không tiếp xúc nhiều với chú.
Người trong nhà bao gồm cả thím cả, bà ấy rất muốn cháu và Mộ Tri Diễn đính hôn, sẽ dễ dàng tin rằng chúng ta đang hẹn hò sao? Bà ấy nghi ngờ thì làm sao?"
Mộ Du Trầm chống khuỷu tay lên tay vịn ghế sô pha, xương ngón tay rõ ràng chống cằm, suy nghĩ một lúc: "Có một cách để bà ta không nghi ngờ."
Thư Minh Yên hỏi: "Cách gì?"
Mộ Du Trầm nâng cằm ra hiệu với chiếc ghế dài bên cạnh, "Tối nay em ngủ ở đây, ngày mai khi người giúp việc đến dọn dẹp, em có thể ra ngoài."
Mộ Du Trầm không bao giờ thích người khác vào phòng mình.
Sáng sớm ngày mai người giúp việc nhìn thấy Thư Minh Yên bước ra từ phòng của Mộ Du Trầm, ít nhất cũng có nhân chứng trong chuyện giữa hai người họ.
Đến lúc đó, Hàng Lệ Cầm không tin cũng không thể làm gì được.
Thư Minh Yên thừa nhận cách này là tốt, nhưng cô ngủ với Mộ Du Trầm ở đây đêm nay, có thể ngủ sao?
Cô liếc nhìn ghế sô pha, vẻ mặt xấu hổ: "Cháu ngủ ở đây?"
"Không thì?" Mộ Du Trầm nhướng mắt, "Em còn muốn ngủ trên giường?"
Thư Minh Yên vội xua tay: "Không có không có, ghế sô pha là được rồi."
Mộ Du Trầm đứng lên: "Được rồi, không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Anh bước vào phòng để quần áo, cầm một bộ quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Mộ Du Trầm rõ ràng là đi tắm, nhưng Thư Minh Yên lúc này mới nhớ tối nay cô cũng chưa tắm.
Nếu không cô lên lầu tắm rửa rồi chạy về?
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy như vậy quá ái muội, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Dù sao thì những hoàn cảnh đặc biệt cũng được đối xử đặc biệt, chỉ cần nằm một đêm trên ghế sô pha, cứ như vậy đi.
Mộ Du Trầm giúp cô là tốt rồi, cô còn muốn đòi hỏi nữa sao?
Hai mươi phút sau, Mộ Du Trầm đi ra khỏi phòng tắm, mặc quần áo ở nhà chỉnh tề, khóe mắt thoáng thấy một bóng người trên ghế sô pha.
Thư Minh Yên được quấn trong một chiếc chăn lông cừu màu trắng xám, trùm kín từ đầu đến chân, một sợi tóc cũng không lộ ra, dường như làm như vậy mới có thể giả vờ như không ở cùng phòng với anh.
Mộ Du Trầm không biết làm thế nào mà cô lại nảy ra một ý tưởng tồi tệ như vậy, không nói gì, tắt đèn trong phòng, đi đến bên giường nằm xuống.
Trước khi đi ngủ, anh chạm vào điện thoại bên cạnh gối, anh lại nhận thêm like, Thư Minh Yên đã thích các bước vận động của anh.
Dư quang Mộ Du Trầm liếc nhìn ghế sô pha, suy nghĩ một chút rồi đặt điện thoại xuống.
Trời tối căn phòng im ắng đến mức thậm chí không thể cảm nhận được tiếng thở.
...
Thư Minh Yên đêm nay không ngủ được nhiều, lưng cô đau nhức.
Không phải vì ghế sô pha quá cứng, mà là vì cô quá căng thẳng, thậm chí muốn lật người lại sợ ồn ào làm phiền Mộ Du Trầm.
Mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, cô cảm thấy mơ màng, cảm giác được Mộ Du Trầm trên giường ngồi dậy.
Thư Minh Yên vẫn cuộn tròn trong chăn, không dám động đậy.
Dựng tai lên nghe anh đi rửa mặt rồi đến phòng để quần áo thay quần áo, ngay sau đó cửa được đóng lại.
Mộ Du Trầm đi ra ngoài.
Thư Minh Yên đợi một lúc rồi mới từ từ kéo tấm chăn che mặt ra, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng một chút.
Rèm cửa trong phòng vẫn được kéo lại, ánh sáng trong phòng mờ mịt nên không thể nhìn thấy thời gian cụ thể.
Cô vươn cánh tay xinh đẹp mảnh khảnh chạm vào chiếc điện thoại trên bàn trà.
Nhìn thoáng qua thời gian ở trên, năm giờ năm mươi.
Trước sáu giờ, Mộ Du Trầm thực sự đã dậy.
Cô thậm chí không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, như vậy là tự kỷ luật?
Chắc chắn là anh rất bận, đi sớm về muộn.
Tuy nhiên khi không có Mộ Du Trầm ở bên, Thư Minh Yên đã bớt căng thẳng hơn, nằm dài trên ghế sô pha một cách thoải mái.
Người làm dọn dẹp lúc này chắc đã làm việc rồi, Thư Minh Yên lật người, nghĩ về kế hoạch tối hôm qua.
Cô bước ra khỏi phòng của anh trước sự chứng kiến của những người giúp việc, khiến mọi người hiểu lầm mối quan hệ của cô với Mộ Du Trầm.
Tốt nhất là nên nghị luận, để cho lão gia tử hoặc Hàng Lệ Cầm nghe được phong thanh, khi Hàng Lệ Cầm nhắc tới chuyện đính hôn một lần nữa, cô nói ra quan hệ với Mộ Du Trầm sẽ tự nhiên hơn.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, người giúp việc có thực sự nghĩ rằng hai người họ có quan hệ không bình thường không?
Điều gì sẽ xảy ra nếu sau khi nhìn thấy cô, cảm thấy rằng cô và Mộ Du Trầm trong sạch, không nghị luận thì làm sao?
Thư Minh Yên ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đảo mắt, vắt óc nghĩ ra cách.
Vô tình thoáng thấy một chiếc áo sơ mi tình cờ vứt ở cuối giường.
Chiếc áo này là do Mộ Du Trầm mặc khi anh trở về vào tối hôm qua, anh hẳn là rất thích chiếc áo này, anh đã mặc mấy lần trước đây, người giúp việc của Mộ gia khẳng định đều biết.
Cô bước ra khỏi phòng của Mộ Du Trầm với quần áo cô mặc hôm qua, người giúp việc không nghĩ đến hướng kia, không chừng còn giúp cô tìm một lý do trong sạch.
Vậy nếu cô mặc đồ của Mộ Du Trầm thì sao?
Dù sao thì Mộ Du Trầm cũng đã đến công ty rồi, nên cô có thể tự mình làm những việc còn lại.
Thư Minh Yên khẽ nhúc nhích, rón ra rón rén nhặt áo sơ mi, chạy vào phòng tắm để thay.
Áo sơ mi của Mộ Du Trầm rất rộng, khi Thư Minh Yên mặc vào, trực tiếp che mất đùi cô.
Tay áo cũng dài và rộng, đứng trước gương giống như đứa trẻ ăn trộm quần áo người lớn.
Không thể nói giống, vốn dĩ là cô trộm mặc.
Bên ngoài mơ hồ có động tĩnh, có lẽ có người đến dọn dẹp tầng hai.
Thư Minh Yên vội vàng thu thập quần áo đã thay xong, nhét vào trong áo sơ mi, đặt vào trong bụng che lại.
Chân trần, cô đi đến ghế sô pha cúi người nhặt giày, chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ.
Cô đặt tay lên nắm cửa, áp tai vào để nghe ngóng động tĩnh trước khi mở cửa.
Bên ngoài có tiếng dọn dẹp, kèm theo những tiếng bàn tán trầm thấp: "Mới tờ mờ sáng, tôi đã thấy xe của Mộ tổng đi ra ngoài rồi.
Đến công ty có sớm quá không?"
"Tập đoàn lớn như vậy, Mộ tổng chắc chắn bận lắm, kiếm được tiền không dễ đâu."
Hai người đang nói chuyện phiếm thì cửa phòng của Mộ Du Trầm mở ra với một tiếng "cạch".
Hai người giúp việc sững sờ một lúc, nhìn qua, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đó như muốn nói: "Không phải cô nói Mộ tổng tới công ty rồi sao?"
"Tôi nhìn thấy thật mà, bây giờ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra khỏi căn phòng, đồng tử hai người giúp việc mở to.
Thư Minh Yên cầm giày bằng một tay, tay kia che quần áo giấu dưới áo sơ mi, cô bước ra khỏi phòng của Mộ Du Trầm với đôi chân trần, nhìn xung quanh.
Ăn mặc như