Đằng Chỉ Thanh không hạn chế sự tự do của Đỗ Vân Sinh nữa. Y dường như đã khôi phục sự bình tĩnh và lý trí lúc trước, để Đỗ Vân Sinh ra ngoài giao lưu, nối lại giao tiếp trong nhà.
Đỗ Vân Sinh nơm nớp lo sợ hỏi y chẳng lẽ không sợ hắn chạy trốn sao.
Đằng Chỉ Thanh ôm hắn: “Ngươi có thể thử một lần.”
Đỗ Vân Sinh bèn thật sự thử chạy trốn. Hắn bị nhốt trong nhà không biết đã bao ngày, ngày đêm điên đảo, ầm ĩ làm loạn với y. Ngoài ăn cơm và mệt đến hôn mê, thời gian còn lại đều bị lôi kéo mây mưa.
Trước kia hắn thật không biết tinh lực Đằng Chỉ Thanh tràn trề đến vậy. Khi biết đối phương cuối cùng cũng bằng lòng thả hắn ra ngoài, Đỗ Vân Sinh mừng đến phát khóc. Hắn lết hai cái chân nhũn như bông, ba bước gộp một lay lắt chạy.
Đỗ Vân Sinh chạy đi tìm bạn. Người bạn đã kể hết chuyện của hắn cho đại sư, và ông ấy nói đã giúp hắn liên lạc với vu cổ sư của bản Khất La. Đại sư nói rằng đó là một vị vu cổ sư có năng lực và địa vị rất cao, mọi người trong bản Khất La đều tôn kính hắn ta.
Chỉ cần vu cổ sư lên tiếng, người bản Khất La đang dây dưa với Đỗ Vân Sinh sẽ chủ động từ bỏ.
Tương ứng, Đỗ Vân Sinh cũng cần phải trả một cái giá lớn mới được.
Đỗ Vân Sinh tất nhiên đồng ý với bất cứ giá nào, hắn quả thật hơi sợ Đằng Chỉ Thanh.
Chưa nói đến nhu cầu quá mức khủng bố của đối phương trong mấy ngày nhốt hắn, còn bởi vì đối phương muốn giam cầm hắn là có thể giam cầm hắn, muốn cắt đứt liên lạc của hắn với thế giới bên ngoài là có thể cắt đứt dễ như trở bàn tay.
Điều này khiến cho Đỗ Vân Sinh cảm thấy sợ hãi, hắn thật sự rất sợ.
Nhưng mà có bằng lòng hay không là chuyện của Đỗ Vân Sinh, quan trọng là vị vu cổ sư kia có đồng ý gặp mặt hay không.
Đỗ Vân Sinh không dám ở trong nhà bạn bè, hắn sợ hại bạn nên chạy vào khách sạn ở.
Trong hai ngày đầu hắn ở, không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào, khách sạn vẫn kinh doanh phát đạt, không gây hại đến người khác. Lúc này, Đỗ Vân Sinh lại nghĩ đến Đằng Chỉ Thanh trong nỗi cô đơn, rồi lại nghĩ đến gương mặt xinh đẹp quá đỗi ấy.
Trong đầu xuất hiện vẻ hứng tình của Đằng Chỉ Thanh, dáng vẻ cố chấp, bộ dáng quyến rũ mê người khi đắm chìm tình dục của y. Đỗ Vân Sinh nhớ-ăn-không-nhớ-đánh hậm hực nghĩ, có lẽ Đằng Chỉ Thanh không tệ như hắn nghĩ.
Đỗ Vân Sinh ở khách sạn được nửa tháng. Sau nửa tháng, người bạn tới tìm hắn, ấn chuông cửa, hắn mới chùng chình ra mở cửa.
Người bạn kinh ngạc nhìn Đỗ Vân Sinh: “Sao ông béo thế?”
Đỗ Vân Sinh đánh ngáp: “Có à?”
Bạn: “Ông thâu đêm à? Đã trưa rồi đấy, sao trông vẫn ngái ngủ thế?”
Đỗ Vân Sinh cào tóc, mở cửa cho bạn vào: “Dạo này cứ thấy mệt mỏi, thường hay ngủ không đủ giấc.”
“Hay là ốm rồi? Hoặc là… có cổ?”
Đỗ Vân Sinh: “Không đâu. Đại sư nói vị vu cổ sư thần bí kia đã bằng lòng hỗ trợ. Có thể đã thỏa thuận xong rồi. Hơn nữa, gần đây tôi ăn uống rất được. Ăn ngon ngủ tốt, khỏe ra bao nhiêu luôn.”
“Thế à?” Người bạn nhíu mày, vốn trong lòng còn nghi ngờ, nhưng thấy mặt Đỗ Vân Sinh tròn hẳn lên, bên eo còn có mỡ nên không khỏi tin tưởng.
Dù sao làm gì có ai hận người lại hạ cổ cho người ta ăn ngon ngủ yên cơ chứ? Phải biết rằng chất lượng giấc ngủ trong thành phố họ nổi tiếng là kém cực kỳ.
“Nhưng mà, ông cứ định sống tiếp như này à? Ông có biết trông ông thật sự béo lên rất nhiều không?”
“Có à? Vẫn ổn mà.”
“Vẫn ổn?!” Người bạn thấy khó tin thật sự, tròn mắt nhìn khuôn mặt tròn vo của Đỗ Vân Sinh, trực tiếp nghi ngờ hắn có phải ngu luôn rồi không.
Ngày xưa Đỗ Vân Sinh phong lưu lạm tình là do hắn có gương mặt đẹp và dáng người chuẩn, những thứ đó đều cần chăm sóc mỗi ngày. Bởi vậy Đỗ Vân Sinh thường rất chú trọng đến việc quản lý cơ thể, đôi khi tăng một hai cân đều sẽ nhanh chóng đi phòng thể hình.
Giờ thì… Chắc là tăng cmn mười cân rồi.
“Ông nhìn ông xem —— bên eo đầy mỡ ra kìa!!”
Người bạn vô cùng đau lòng. Bạn tốt vốn khỏe mạnh sao lại thành ra thế này chứ?!
Đỗ Vân Sinh lười biếng nằm nhoài trên sô pha, nâng mí mắt, chậm rì nói: “Hể?”
Dưới ánh mặt trời, làn da Đỗ Vân Sinh trắng gần như trong suốt. Ngày xưa da hắn đã đẹp, giờ béo lên trông lại càng thêm trắng trẻo mềm nuột, người bạn ngắm đến nhịn không được giơ tay sờ sờ.
Đỗ Vân Sinh thản nhiên hất tay bạn mình: “Đừng phiền tôi, tôi buồn ngủ lắm.”
“Đờ —— mờ!”
Người bạn ngơ ngác nhìn Đỗ Vân Sinh, kinh ngạc nhận ra thằng bạn không chỉ béo lên mà còn hình như khó giải thích mà… có hơi kiều diễm và quyến rũ hơn?
Ảo giác nhỉ! Người bạn sợ tới mức run rẩy, ảo giác thật đáng sợ.
“Thật sự không đi bệnh viện hả?”
“Ừ… Không đi đâu.”
“Hai ngày nữa lại đi phòng thể hình đi, cấm cãi.”
Bên ngoài cửa sổ sát đất tầng 15 của khách sạn, ở một góc khuất, một con con bướm vỗ cánh bay thẳng xuống, biến mất trên bầu trời xanh.
…
Chung cư Đỗ Vân Sinh, chỉ có một ngọn đèn bàn mờ mờ được bật sáng.
Con
bướm bay vào qua cửa sổ, lượn lờ hai vòng trên đầu cánh tay trắng nõn như ngọc rồi chầm chậm dừng lại, tan vào ngón tay.
“Vân Sinh, nguyện vọng của ngươi đã thành hiện thực.”
Người đàn ông với khuôn mặt tinh xảo đến không giống người thật nói, trong mắt chợt thoáng qua sự vui vẻ nhàn nhạt.
…
Người bạn không thể lay chuyển được Đỗ Vân Sinh, chê bai không thôi bỏ đi.
Người bạn vừa đi chưa được bao lâu thì có người gõ cửa, mở ra mới phát hiện là mang thức ăn đến. Đỗ Vân Sinh ở khách sạn được nửa tháng, ngày nào cũng có người đưa cơm ba bữa.
Hắn đặt loại phòng cao cấp, giá bao gồm ba bữa. Cơ mà ba bữa ăn đều rất phong phú và đầy dinh dưỡng, chắc về sau cần ở khách sạn thì vẫn sẽ chọn chỗ này.
Đỗ Vân Sinh nghĩ vậy.
Ăn xong cơm, ném hộp cơm vào túi đóng gói. Cũng may hắn không cần phân loại rác, không chắc phiền chết.
Đỗ Vân Sinh ngáp dài một cái, xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một lần, hắn đi về phía chiếc giường mềm mại, bỗng cảm thấy thịt mỡ trên bụng xô vào nhau, nhéo thịt mềm, chần chừ lầm bầm: “Hình như… béo thật.”
“Hai hôm nữa rồi giảm cân thôi.”
Đỗ Vân Sinh cầm điện thoại lướt Weibo và WeChat, đọc hết tất cả thông tin cần xem, thông tin không cần thì lướt qua. Sau đó, hắn xem qua động thái của giới giải trí, không có gì hot lại bắt đầu lướt mấy tin tức xàm xàm mang tính giải trí, ôm điện thoại từ từ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trên một chiếc ô tô không rõ thương hiệu, ô tô còn đang di chuyển trên quốc lộ trong núi sâu. Đỗ Vân Sinh ngơ ngác một giây, còn tưởng mình đang nằm mơ. Lúc giãy giụa định ngồi dậy, hắn nhận ra mình đang bị ôm trong một lồng ngực quen thuộc, ngẩng đầu phát hiện đó là Đằng Chỉ Thanh.
“A, A Thanh?!” Đỗ Vân Sinh lắp bắp hỏi: “Em, sao em lại ở đây? Không đúng, sao anh lại ở đây? Em định đưa anh đâu?”
Đằng Chỉ Thanh đặt tay lên bụng Đỗ Vân Sinh, nhẹ giọng nói: “Dưỡng thai.”
Đỗ Vân Sinh: “Hả?” Hắn căn bản không hiểu lời Đằng Chỉ Thanh, liên tục duỗi cổ dài ngóng ra bên ngoài: “Đây là… đường về bản Khất La? Em muốn giam cầm anh ở bản Khất La?! A Thanh, đây là phạm pháp. Hơn nữa, hơn nữa ngay cả lời vu cổ sư trong bản em cũng không nghe ư?”
Đằng Chỉ Thanh ôm chặt Đỗ Vân Sinh, “Đừng lộn xộn, Vân Sinh.”
Đỗ Vân Sinh bất động, nhưng hắn vẫn rất sợ hãi: “Em, em thật sự không nghe lời vu cổ sư trong bản sao? Đại sư, đại sư đã liên lạc vị vu cổ sư giúp anh, em không thể không nghe theo chứ.”
Đằng Chỉ Thanh: “Vân Sinh đang nói về vu cổ sư? Cả bản Khất La chỉ có một vị vu cổ sư.”
Đỗ Vân Sinh: “Đúng đúng! Chính là hắn ta!”
Vu cổ sư duy nhất, có nghĩa là địa vị tối cao! Vu cổ sư mà lên tiếng, Đằng Chỉ Thanh sẽ không thể không nghe theo.
“Vân Sinh, ta chính là vu cổ sư.” Ánh mắt Đằng Chỉ Thanh thoáng qua sự thương hại. Y cúi đầu yêu thương hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại của Đỗ Vân Sinh: “Chẳng lẽ ngươi không hề nhận ra ư?”
Dân bản kính sợ y, và ngoài y ra còn ai có thể có cổ thuật xuất thần nhập hóa hơn chứ?
Những điều đó Đằng Chỉ Thanh chưa bao giờ giấu giếm Đỗ Vân Sinh.
Đỗ Vân Sinh cũng không ngu ngốc, hắn rất thông minh. Ngày xưa hắn không hoài nghi là do quá tin tưởng. Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, vậy mà hắn cũng không hề liên tưởng hay nghi ngờ gì cả?
Ánh mắt Đằng Chỉ Thanh dừng trên bụng Đỗ Vân Sinh, y thầm nghĩ có lẽ là bé con trong bụng đoạt quá nhiều dinh dưỡng.
Đỗ Vân Sinh rụt rụt vai, lắc đầu: “Anh không tin.”
“Ngươi muốn gọi điện thoại hỏi không?”
“Có thể à?”
“Có thể.”
Đỗ Vân Sinh ngơ ngác gọi bạn, cố gắng liên lạc vị đại sư kia rồi kể hết tình hình với ông ta. Đại sư nói ông đúng là đã cầu xin vu cổ sư giúp đỡ, vu cổ sư chắc là đồng ý rồi đấy.
Đỗ Vân Sinh hỏi: “Đồng ý thế nào?”
“Y nói sẽ đi tìm cậu.”
“…”
Đằng Chỉ Thanh lấy điện thoại trong tay hắn rồi tắt đi: “Ta tới tìm ngươi rồi đây, Vân Sinh.”
Đỗ Vân Sinh bị kích thích nhất thời đờ người ra, mãi lâu sau mới tìm về thanh âm nói: “Vậy… em muốn nhốt anh ở bản Khất La?”
Đằng Chỉ Thanh: “Ở bên ngoài sinh sản khá phiền phức, trong bản Khất La đầy đủ đồ hơn, cho nên quay về dưỡng thai.”
Đỗ Vân Sinh khó hiểu, rốt cuộc là hắn choáng đầu, hay là A Thanh bị kích thích quá mức mà choáng đầu?
Hết chương 15.