Khi cục bông nhỏ tròn một tuổi, Đỗ Vân Sinh mới nhớ ra phải đặt tên cho con.
Hắn bàn bạc với Đằng Chỉ Thanh: “Anh thấy lấy tên gì thì hay nhỉ?”
Đằng Chỉ Thanh: “Tên tiếng Hán?”
Đỗ Vân Sinh: “Đương nhiên là tên tiếng Hán rồi, còn phải nhanh thêm con nó vào hộ khẩu.”
“Tùy em.” Đằng Chỉ Thanh thản nhiên nói: “Tên thật của nó đã được ghi trong mộ tổ tiên ở bản Khất La rồi. Tên tiếng Hán tùy em đặt, cũng có thể theo họ em.”
Đỗ Vân Sinh tò mò: “Tên tiếng Miêu của cục bông nhỏ là gì?”
Đằng Chỉ Thanh nói mấy âm tiết xa lạ, rồi nói với Đỗ Vân Sinh đó là tên thật của cục bông nhỏ.
“…” Đỗ Vân Sinh hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Đằng Chỉ Thanh: “Đứa con của Thần vạn vật.”
Đỗ Vân Sinh trợn to mắt: “Anh lấy cái tên vớ vẩn gì vậy? Quá khoa trương rồi! Anh không sợ cục bông nhỏ không giữ được à? Không được, không được, đổi tên đi.”
Lải nhải một hồi, Đỗ Vân Sinh bỗng nhận ra có gì đó sai sai. Hắn nghi ngờ nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Đứa con của Thần vạn vật? Anh đang khoe khoang à?”
Tự xưng là Thần vạn vật, khẩu khí lớn quá nhỉ.
“Chẳng lẽ tên anh là Thần vạn vật hả? Thế mà có thể lớn lên bình an à?”
Đỗ Vân Sinh tỏ vẻ khiếp sợ.
Đằng Chỉ Thanh im lặng một lúc lâu mới nói: “Trong mắt người dân bản Khất La, chúng ta đều là đứa con của Thần vạn vật. Tên cục bông nhỏ tuy lớn lao, nhưng vẫn phải tình phải lý, sẽ không đi quá giới hạn.”
“Thật à?” Đỗ Vân Sinh nửa tin nửa ngờ.
Ngón tay thon dài của Đằng Chỉ Thanh vỗ về yếm của cục bông nhỏ, đỡ lưng nó để cục bông nhỏ no kềnh bụng dựa lên mà không phải khom lưng.
“Không lừa em. Em muốn lấy tên tiếng Hán gì?”
Đỗ Vân Sinh: “Em chọn… Ngọc (玉), được không? Có chữ ‘ngọc’.”
“Dao(瑶), ngọc đẹp, sáng sủa. Theo họ em, Đỗ Dao.”
Đỗ Vân Sinh đọc hai từ ‘Đỗ Dao’, đọc mấy lần, càng đọc càng thích. Hắn nhéo cái má phúng phính của cục bông nhỏ: “Vậy gọi con là —— Đỗ Dao, quay về sẽ thêm vào hộ khẩu.”
Có
tên thật ở bản Khất La và tên tiếng Hán, cục bông nhỏ bĩu môi: “Cha lớn, bế ——”
Nó vặn vẹo thân thể bé nhỏ, vươn hai tay muốn Đằng Chỉ Thanh cứu nó ra khỏi biển khổ.
Đằng Chỉ Thanh mang ý cười trong mắt, không chút do dự đẩy con trai đến trước mặt Đỗ Vân Sinh, để nó học cách làm người thân vui vẻ từ nhỏ[*].
[*]
Nguyên văn là Thải y ngu thân.Sự tích: vào thời Xuân Thu có một ông lão rất hiếu thảo. Ông 70 tuổi nhưng mặc quần áo sặc sỡ như một đứa trẻ mới biết đi khiến bố mẹ ông cười vui vẻ. Từ đó câu thành ngữ có ý chỉ sự hiếu thảo với cha mẹ.Cục bông nhỏ: “…”
Đỗ Vân Sinh bế cục bông nhỏ lên, hôn ‘chụt chụt’ hai cái trên đôi má non mềm của nó: “Cục bông nhỏ, đáng yêu ghê.”
Cục bông nhỏ cực thích được cha nhỏ hôn, nên là lập tức không dỗi nữa, ôm cổ Đỗ Vân Sinh cười khanh khách.
Đỗ Vân Sinh ngã xuống thảm, nâng cục bông nhỏ lên chơi với nó.
Bên cạnh còn có hai con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ đang cẩn thận trông chừng để có thể loại bỏ nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Đằng Chỉ Thanh ngồi trên ghế, một tay chống cằm, ánh mắt chăm chú đặt lên hai cha con trên thảm, mặt mày xinh đẹp thấm đẫm dịu dàng như nước.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là ai cũng có thể thấy y yêu hai cha con Đỗ Vân Sinh đến nhường nào. Đó là toàn bộ sinh mệnh của y, là báu vật vĩnh hằng duy nhất.
“A Thanh, cha mẹ em muốn gặp anh.”
“Khi nào?”
“Hai ngày nữa.”
“Ừ.”
“A Thanh, bao giờ anh về bản Khất La?”
“Không vội.”
“Ha ha… Vậy tháng sau đi, em xong việc rồi về với anh luôn.”
“… Ừ.”
Bạn thấy đấy, y tốt đến nhường nào.
Họ là tình yêu vĩnh cửu của nhau.
- END-