Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt Thẩm Kiều trở nên kinh ngạc, cô vội vàng hỏi: "Chết? Cậu ấy chết như thế nào? Tại sao lại vì tôi? Cô đang nói về Kỳ Ngôn Châu đó sao?"
Trong điện thoại, "Thẩm Kiều" thì thào, nức nở.
Giọng nói lạu trở nên ngắt quãng không ngừng: "Đúng, chính là Kỳ Ngôn Châu..."
"Thẩm Kiều" khiến cho cô thêm lo lắng: "Đừng khóc.
Tôi hứa với cô, tôi sẽ cứu cậu ấy.
Vậy cô hãy nói cho tôi biết tình hình cụ thể.
Kỳ Ngôn Châu đã xảy ra chuyện gì? Tôi phải làm gì?"
Thời gian là một phút, vậy còn bao lâu nữa?
Cô liền bỏ điện thoại ra, rồi nhìn vào màn hình.
Thời gian cuộc gọi sẽ được hiển thị ở trên.
Lúc này, 40 giây đã trôi qua, và vẫn còn 20 giây nữa.
Ở đầu dây bên kia, "Thẩm Kiều" hắng giọng nói lại: "Kỳ Ngôn Châu chết trong một vụ tai nạn.
Nguyên nhân là do tôi, cậu ấy vì tôi mà chết.
Đáng lẽ năm tôi 7 tuổi, tôi đã giết một tên xã hội đen...."
Chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng hét từ cửa phòng ngủ, như thể đang tức giận, nên cuộc nói chuyện của cô và "Thẩm Kiều" bị ngắt quãng: “Thẩm Kiều!”
Do không chuẩn bị trước, nên Thẩm Kiều đột nhiên bị sửng sốt và run lên.
Cô chưa kịp phản ứng thì Thẩm Hòa Nguyệt đã lao tới, cô ta cầm lấy điện thoại của cô từ phía sau.
Thẩm Hòa Nguyệt: "Chị đang gọi cho ai vậy? Kỳ Ngôn Châu?”
"..."
Thẩm Kiều chỉ nghe thấy từ "xã hội đen", nhưng sau đó thì điện thoại của cô đã bị lấy mất.
Phía sau chính là mấu chốt, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô lo lắng đến mức đứng lên ngay lập tức, cô muốn lấy lại điện thoại từ Thẩm Hòa Nguyệt: “Đưa cho chị!”
Sắp hết 1 phút rồi.
Điện thoại sẽ bị ngắt kết nối mất.
Không biết lần sau có nhận được không.
Nên cô phải nghe xong tình hình thì mới có thể đưa ra phán đoán và suy nghĩ về những gì bản thân phải làm.
"Thẩm Hòa Nguyệt! Trả lại điện thoại cho chị!"
Thẩm Hòa Nguyệt chỉ nhớ vừa rồi cô ta nghe thấy từ "Kỳ Ngôn Châu" ngoài cửa, nên suy nghĩ đầu tiên của cô ta là Thẩm Kiều đang nói chuyện điện thoại với Tề Ngôn Châu.
Họ đã quen nhau rồi sao?
Đến mức độ nào mà có thể gọi cho nhau lúc nửa đêm?
Thẩm Hòa Nguyệt càng nghĩ về điều đó thì lại càng tức giận, mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.
Cô ta cầm chắc điện thoại trên tay, còn cả người thì trốn từ trái sang phải, nhưng cuối cùng vẫn không đưa cho Thẩm Kiều.
Nhưng vì vóc dáng Thẩm Kiều cao ráo và tập nhảy quanh năm.
Cho dù có gầy hơn thì cũng mạnh hơn Thẩm Hòa Nguyệt rất nhiều.
Một lúc sau, cô kiên quyết giữ chặt tay của Thẩm Hòa Nguyệt
Đơn giản Thẩm Hòa Nguyệt là không muốn chịu thua, nên cô ta liền đập điện thoại của cô xuống đất!
"Bụp.” Thật không may là điện thoại không rơi xuống thảm, mà lại đập vào chân bàn bằng gỗ cứng rồi bật trở lại.
Màn hình ngay lập tức chuyển sang màu đen.
Thẩm Kiều sững người.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Thẩm Hòa Nguyệt hét lên: "Mẹ! Mẹ! Qua đây đi! Là Thẩm Kiều! Là Thẩm Kiều đã lấy tiền của mẹ! Chị ấy còn muốn giết người diệt khẩu."
Diệp Hân đẩy cửa bước vào.
Thấy hai người làm ầm ĩ, bà lập tức nhăn mày: "Các con đang cãi nhau cái gì? Đánh nhau à? Cho rằng các con chỉ mới ba tuổi sao? Bỏ tay ra!"
"..."
Lúc này, trong đầu Thẩm Kiều chỉ có một suy nghĩ.
Điện thoại đã bị hỏng.
Vậy là cô sẽ không bao giờ nhận được cuộc gọi đó nữa.
Thẩm Kiều ngẩn người ra, suy nghĩ cô trở nên lung tung, cô cũng không thể lấy lại sức.
Tất nhiên là sức mạnh trên tay cô cũng nhẹ đi.
Thẩm Hòa Nguyệt lập tức thoát khỏi tầm kiểm soát của cô, cô ta chạy đến phía sau Diệp Hân, tức giận chỉ vào cô, bắt đầu buộc tội: "Mẹ, mẹ nhìn xuống đất xem.
Là Thẩm Kiều lén mua một chiếc điện thoại di động mới.
Mẹ nói xem, chị ấy lấy tiền từ đâu chứ? Hơn nữa, con vừa nghe chị ấy đang nói chuyện điện thoại với một người con trai.
Chắc chắn là đã lấy trộm tiền để mua điện thoại! Sau khi bị con phát hiện ra, chị ấy còn muốn đánh con nữa.
Chắc chắn là muốn tiêu hủy chứng cứ! "
Sau khi nghe Thẩm Hòa Nguyệt lảm nhảm, Diệp Hân liền nhìn Thẩm Kiều: “…Kiều Kiều?”
Thẩm Kiều rũ mắt xuống, cô mím môi, cũng không nói gì.
Hai chị em đều có một khoản tiền tiêu vặt cố định hàng tháng.
Tiền ăn và quần áo dều do trong nhà sắp xếp, Diệp Hân sẽ mua những thứ tốt và đắt tiền cho hai người, và không bao giờ cảm thấy tiếc.
Tuy nhiên, vì sợ hai người có trong tay quá nhiều tiền tiêu vặt, nên sẽ vô tình bị dụ dỗ đi sai đường.
Vì vậy, số tiền bình thường nhìn chung không chênh lệch nhiều so với các học sinh khác.
Mỗi ngày mua một ít đồ ăn vặt sau giờ học, thỉnh thoảng sẽ mua một vài thứ yêu thích, hoặc đi ăn cùng bạn bè và đi mua sắm.
Gần như tháng nào cũng có thể tiêu hết, chắc chắn là không quá nhiều.
Thẩm Kiều không thể có thêm tiền tiêu vặt để bí mật mua điện thoại di động.
Khuôn mặt Diệp Hân trở nên nghiêm túc, bà quay đầu lại, nói với Thẩm Hòa Nguyệt: “Con đi ra ngoài trước đi.”
“Mẹ, con...”
“Đi ra ngoài.” Hầu như Diệp Hân không bao giờ nổi giận, mà luôn dịu dàng và nở một nụ cười trên mặt.
Vì vậy, một khi bà không cười, Thẩm Hòa Nguyệt sẽ không dám làm ồn nữa, cô ta chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Kiều, rồi ngoan ngoãn xoay người rời đi.
Cửa phòng ngủ bị Diệp Hân khóa từ bên trong.
Sau đó, bà bước đến bàn, ngồi xổm xuống và cầm điện thoại lên.
"Kiều Kiều, nói cho mẹ biết, cái này là của con phải không?"
Thẩm Kiều đứng đó, cô gật đầu: "Vâng."
"Nó từ đâu ra? Nó không giống cái mà mẹ đã mua.”
"...Con nhặt được nó."
"Nhặt?"
"Vâng.”
Diệp Hân nhìn Thẩm Kiều đang kiên định, bà liền hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Kiều Kiều, mẹ đã nói với con rằng con cái trong gia đình chúng ta tuyệt đối không được nói dối.
Tiền bạc không thành vấn đề, con có thể làm bất cứ việc gì.
Con có thể nói với mẹ hoặc bố.
Nhưng nếu con nói dối, vậy thì bản chất sẽ thay đổi.
Mẹ hỏi lại lần nữa, con lấy điện thoại ở đâu? "
Thẩm Kiều bình tĩnh nói: "Thực sự là con đã nhặt được nó, nó ở trong một cái hố cầu."
“Vậy điều Hòa Nguyệt nói thì sao, là nó đang bịa ra?”
“Con không biết, con không gọi cho bạn trai, và con cũng chưa từng thấy tiền.”
Diệp Hân: “Mẹ biết rồi.”
Bà đặt điện thoại lên bàn, rồi vỗ vai Thẩm Kiều, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Đêm nay, sao quá ngắn nhưng lại cũng quá dài.
Thẩm Kiều cảm giác như rơi vào một biển sương mù, như thể cô đã hoàn toàn mất phương hướng.
Đã rất gần với sự thật rồi.
Đó là bí mật của Kỳ Ngôn Châu.
Còn có bí mật của cô và Kỳ Ngôn Châu.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay cầm điện thoại lên, sau đó bắt đầu xem xét một cách cẩn thận.
Bởi vì va vào vị trí nhô ra của chân bàn, nên màn hình điện thoại di động nứt ra vài vết nứt