Khi hai người đến cổng trường, xe của Thẩm Thành Quân đã đậu dưới gốc cây, dường như đã đợi ở đây từ lâu.
Ngay từ khi quyết định tin vào những gì "Thẩm Kiều" nói trên điện thoại, Thẩm Kiều đã phác thảo ra nhiều kịch bản khác nhau trong đầu, bao gồm cả sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, tình cảnh đụng mặt Thẩm Hòa Nguyệt và cha mẹ, cũng cố gắng hình dung ra nhiều khả năng khác nhau.
Nhưng lúc này không tránh khỏi cảm giác bất an.
Chỉ trong một đêm, trong tiềm thức, Thẩm Kiều bắt đầu sợ Thẩm Thành Quân.
Do đó, tốc độ vô thức chậm lại một chút.
Kỳ Ngôn Châu tiếp tục đi phía sau cô, sau khi cảm nhận được sự do dự của cô, cậu liền đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên vai cô, kiềm chế và trịnh trọng, để không ai cảm thấy có chút xúc phạm.
Thẩm Kiều quay lại và mỉm cười với cậu.
"Tôi không sao."
Đột nhiên, cô như nhận được chút can đảm từ lòng bàn tay ấm áp của cậu, hít một hơi thật sâu rồi sải bước đến bên cạnh chiếc xe.
Kỳ Ngôn Châu ở cách đó mấy mét, nhường không gian cho cô.
Cách đó không xa, Thẩm Thành Quân chú ý tới bóng dáng Thẩm Kiều, xuống xe, mặt đối mặt với cô.
"Kiều Kiều đến rồi à."
Thẩm Kiều tránh ánh mắt của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Thẻ nhập cảnh của con..."
Thẩm Thành Quân mở cửa sau, lấy ra một chiếc vali nhỏ 16 inch, kéo ra rồi đưa cho Thẩm Kiều, "Tất cả đều ở đây, mẹ của con đã chuẩn bị tất cả cho con.
Các loại giấy chứng nhận, còn có đồ dùng hằng ngày và đồng phục, cũng đều ở trong đó."
"...!Cảm ơn."
"Xin lỗi, bây giờ tâm trạng của Nguyệt Nguyệt không tốt lắm, con là chị gái, chỉ có thể ủy khuất cho con, tạm thời con đừng về nhà.
"
Vẻ mặt Thẩm Thành Quân có chút xấu hổ.
Khi ở nhà ông ấy rất kiệm lời và trầm tính.
Mặc dù diệp Hân là người dịu dàng và ấm áp, nhưng trên thực tế, hầu hết mọi việc quan trọng trong gia đình đều do bà ấy quyết định.
Thẩm Thành Quân sẽ đồng ý và ra sức giúp đỡ.
Ngập ngừng một chút, Thẩm Thành Quân nói thêm: "Cha bỏ vào đó một ít tiền, con cẩn thận một chút, ở khách sạn hoặc là đến ký túc xá của trường ở cũng được."
"..."
Thẩm Kiều không biết trả lời như thế nào, cô chỉ biết im lặng.
Thẩm Thành Quân nhướng mắt, nhìn Kỳ Ngôn Châu, nhíu mày nói: "Tóm lại, dù không có cha mẹ trông coi thì cũng đừng chơi với những người không đứng đắn.
đợi khi mẹ khuyên nhủ được Nguyệt Nguyệt, cha sẽ đón con về nhà.
"
Nghe vậy Thẩm Kiều thấp giọng cười một tiếng giễu cợt.
"Kiều Kiều?"
"Nếu không có việc gì thì bọn con đi trước đây."
"Đi thi đấu đúng không? Lên xe đi, cha đưa con đi."
"Không cần đâu."
Thẩm Kiều quay đi không chút do dự và đi về phía Kỳ Ngôn Châu.
Khi Thẩm Thành Quân giải thích với cô, có lẽ chỉ là trong chốc lát, cô đột nhiên đoán ra được điều gì đó.
Người nhà họ Thẩm, cho dù là Thẩm Thành Quân hay Diệp Hân, hơn mười năm nay, cô thật sự không thể oán trách họ.
Nhưng đằng sau sự vô tội vạ này là sự trao đổi quyền lợi một cách trần trụi, không có bất cứ yếu tố tình cảm nào.
Họ cần cô, vì vậy họ tốt với cô.
Hoặc, cũng có thể là họ đã cố gắng nuôi dạy cô trở nên hiền lành và tốt bụng, giàu lòng trắc ẩn.
Khi Thẩm Hòa Nguyệt cần, cô sẽ tự nhiên trở thành "túi máu" của cô ta, sẵn sàng cho đi mà không hề oán trách.
Suy cho cùng, Diệp Hân luôn nói, giữa chị em phải chăm sóc lẫn nhau.
Hiến máu cũng là một hình thức chăm sóc.
Nếu nghĩ như vậy, tình cảm hơn mười năm nay, thực sự làm cho người khác rất đau lòng.
Sau vài bước, Thẩm Kiều kéo va li đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn Châu, gọi cậu: "Đi thôi?"
Kỳ Ngôn Châu lẳng lặng cầm lấy vali trong tay cô, gạt cần gạt xuống, trực tiếp cầm trong tay.
Sau đó, cậu gọi một chiếc taxi bên đường và mở cửa xe cho cô.
Chiếc taxi phóng đi.
Thẩm Kiều nhìn kính chiếu hậu.
Trong gương, Thẩm Thành Quân đứng đó, vẻ mặt khó đoán và không rõ ràng.
Xe rẽ vào khúc cua, không còn nhìn thấy phía sau.
Điện thoại của cô rung nhẹ, một tin nhắn mới hiện lên.
Thẩm Thành Quân: [Hồi đó là cha cực lực phản đối.
Kiều Kiều, cha cảm thấy rất áy náy.Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cho cha.]
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhếch môi, trầm thấp cười một tiếng.
Kỳ Ngôn Châu: "Cậu cười cái gì vậy?"
Thẩm Kiều lắc đầu nín cười, "Không, tôi chỉ nghĩ nó khá buồn cười."
Có vẻ như quyết định nhận cô năm ấy của Diệp Hân phần lớn là do ý chí của Diệp Hân.
Thẩm Thành Quân cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cô.
Nhưng Diệp Hân, người bình thường tốt như vậy, lại mang một lớp mặt nạ dày.
Từ tối qua đến nay, dường như "người mẹ" này hoàn toàn biến mất không tăm tích, thờ ơ đến mức tuyệt vọng.
Kỳ Ngôn Châu suy nghĩ một chút, cũng không hỏi thêm, chỉ lấy trong túi ra một miếng sô cô la đưa cho cô.
"Là sô cô la đen.
Cậu có thể ăn không?"
Lần này Thẩm Kiều nhận lấy, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn...!oh, đúng rồi, cậu đã nói đừng nói cảm ơn.
Vậy làm phiền cậu rồi.
Tuần sau tôi sẽ đi xin vào ở ký túc xá của trường.
Trong thời gian xin chuyển thì tôi có thể mượn phòng của cậu ở tạ không? Tôi có thể trả tiền.
"
Cô chỉ vào vị trí của vali.
Kỳ Ngôn Châu ánh mắt tối sầm lại, "...!Ừ."
Thẩm Kiều cười nhìn cậu.
Ánh sáng tràn vào từ cửa sổ xe chiếu thẳng vào mặt cô, làm cho lông mày và lông mi của cô trở nên nhạt màu, lót đôi con ngươi màu hổ phách, mang một vẻ đẹp ngây thơ.
Giống như một nàng tiên rơi xuống thế giới phàm trần, xa lánh nhưng lại có thể làm người ta thấy phát cuồng.
Kỳ Ngôn Châu không dám nhìn thêm, lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.
-
Cả hai đã đến giải đấu mời trước thời hạn báo cáo của người chơi.
Thẩm Kiều cầm thẻ dự thi, tiến vào hậu trường chuẩn bị không bị cản trở.
Lần này, Kỳ Ngôn Châu có thể đi vào cùng cô một cách chính đáng.
Lúc này, hậu trường rất sôi động.
Các đối thủ cạnh tranh, giáo viên và phụ huynh xếp thành một đám đông theo từng nhóm, gây ồn ào và thêm một chút căng thẳng mà không có lý do.
Thẩm Kiều đang vào phòng thay quần áo và trang điểm, còn Kỳ Ngôn Châu thì ở khu nghỉ ngơi bên ngoài đợi.
Cậu cầm một tờ giấy trên tay với thứ tự xuất hiện của mỗi nhóm sau khi bốc thăm.
Thẩm Kiều ở giữa.
Theo sau tên là một loạt các ghi chú, tình huống nhóm, nhạc nền đến từ đâu, vũ đạo, người hướng dẫn, v.v.
Kỳ Ngôn Châu rũ mắt xuống, dừng lại một lúc lâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ " Thẩm Kiều " được in bằng phông chữ màu đen.
Các động tác thận trọng và đầy ẩn ý.
"Kỳ Ngôn Châu?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim Kỳ Ngôn Châu loạn nhịp, theo phản xạ có điều, bóp tờ giấy thành một quả bóng rồi cầm trong lòng bàn tay.
Cậu vô cảm ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đã thay quần áo và giày khiêu vũ, nhưng cô ấy vẫn mặc bộ trang phục cũ ở vòng tái đấu, mái tóc được búi cao và vén ra sau đầu, để lộ vầng trán trắng và mịn.
Cô cầm vé trong tay, đi về phía Kỳ Ngôn Châu.
"Tôi vừa hỏi nhân viên công tác lấy một vé.
cái này cho cậu.
cậu có thể lên phía trước xem."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu nhận lấy.
Thẩm Kiều nhìn thời gian và chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh cậu.
Váy tutu được nâng đỡ bằng gạc cứng, khi ngồi xuống váy không thể thu vào mà chỉ có thể xòe ra theo hình tròn, giống như bông hoa hướng dương.
Kỳ Ngôn Châu hơi quay người sang một bên để nhường chỗ cho chiếc váy của cô.
Thẩm Kiều không để ý, chỉ chống cằm nhỏ giọng gọi tên cậu: "Kỳ Ngôn Châu."
"Ừ."
"Tôi sẽ lấy được vị trí đầu tiên đúng không?"
"Sẽ được."
"Sao cậu biết?"
"Bởi vì cậu múa rất tốt.
"
Nghe được giọng điệu khen ngợi của Kỳ Ngôn