Trò vui kết thúc, giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, sau khi xuất hiện một gợn sóng nhỏ, mặt hồ liền nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhưng đối với những điều khác, Thẩm Kiều biết rất rõ rằng đã có điều gì đó thay đổi.
Một cái gì đó đang diễn ra, dần dần di chuyển về phía chưa biết.
Cô và Kỳ Ngôn Châu có một sự hiểu biết rất ngầm, nhưng cô không khăng khăng tìm ra sự thật, mà cô chọn tiếp tục sống theo dòng chảy.
Thẩm Kiều chỉ xin Đới Tùng Xuân hai ngày nghỉ phép, sau khi vết thương ở má bình phục, cô lại tiếp tục rèn luyện từng bước, và cũng không nói cho Đới Tùng Xuân biết.
Nhưng sau chuyện này, mỗi khi Thẩm Kiều đi ra ngoài, mặc kệ là cô đi đâu, cho dù là đi ra ngoài mua một chai nước, Kỳ Ngôn Châu sẽ theo sát cô.
Mỗi ngày khi cô đến chỗ của Đới Tùng Xuân, Kỳ Ngôn Châu cũng đưa đón cô, dù cô ra ngoài một giây.
Nếu như Thẩm Kiều ở nhà một mình, mà Kỳ Ngôn Châu không có nhà, cứ nửa tiếng, cậu sẽ gửi tin nhắn bảo cô khóa cửa ra vào, và đợi cậu trở về.
Thẩm Kiều có chút buồn cười.
Cô hỏi: "Còn công việc của cậu thì sao? Phải làm sao đây?"
Kỳ Ngôn Châu căng chặt quai hàm, rồi mím môi: "...Không sao cả."
Cậu đã sớm chuyển hết ca làm vào ban đêm.
Mặc dù ca đêm là công việc vất vả, nhưng được trả rất nhiều.
Hơn nữa, Thẩm Kiều ngủ ở nhà, cũng không cần ra ngoài, nên cậu càng yên tâm hơn.
Người trẻ ý thức rõ ràng rằng chỉ khi yêu thật lòng, người ta mới thấy ngôn ngữ mong manh và bất lực đến nhường nào.
[Ghi chú 1]
Mối quan hệ kỳ lạ này rất, rất nặng nề và đòi hỏi rất nhiều nỗ lực.
Nặng nề nhưng khiến người ta nao lòng.
Thậm chí, ước gì mình có thể quay đồng hồ và giữ thời gian mãi mãi trong kỳ nghỉ hè này.
____
Cuối tháng tám.
Một cơn bão đổ bộ vào thành phố Lục Xuyên.
Cục Khí tượng đã đưa ra cảnh báo về bão.
Do đó người dân không nên ra ngoài trừ khi có việc cần thiết.
Vì vậy, cơ sở đào tạo đã đóng cửa trong ba ngày, Đới Tùng Xuân cũng yêu cầu Thẩm Kiều không nên đến trong hai ngày này, mà ở nhà để nghỉ ngơi, ôn tập các bài học văn hóa và làm bài tập về nhà.
Suy cho cùng, theo kế hoạch, cô sẽ đi trại huấn luyện vào tháng 9, và cô không thể quay lại trường học cho đến tháng 11, sau đó, cô sẽ tham gia kỳ thi thử.
Nếu muốn được nhận vào một học viện múa hàng đầu, cô phải vượt qua lớp văn hóa.
Ban đầu, học sinh lớp 12 của trường phải đi học sớm và bắt đầu ôn tập, nhưng vì bão nên phải hoãn lại.
Không chút do dự, Kỳ Ngôn Châu ở nhà tạm thời làm gia sư cho Thẩm Kiều.
Hai người tụm lại trước chiếc bàn trên lầu hai, rồi ngồi cạnh nhau, trước mặt bày ra một tập sách.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ nổi lên một trận gió, và sét đánh ầm ầm.
Những hạt mưa lớn, nhờ sức gió, đập vào mái nhà cũ kỹ, giống như một hòn đá rơi xuống, tiếng “lộp bộp” lặp đi lặp lại, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, luôn lo lắng rằng mái nhà sắp sập xuống, và kính bị đâm thủng.
Thẩm Kiều cầm bút.
Sự chú ý của cô dần dần chuyển hướng.
Kỳ Ngôn Châu nhíu mày.
Cậu cong ngón tay, rồi gõ lên mặt bàn, sau đó nhắc nhở cô: “Thẩm Kiều.”
“A…”
“Cậu ngẩn ngơ lâu quá rồi.”
Hai gò má cô bỗng đỏ bừng.
Cô vội vàng nói: “Ồ", rồi cúi đầu xấu hổ, và tiếp tục đọc câu hỏi.
Thật đáng tiếc, câu hỏi bài toán số rất khó.
Trong cơn mưa đen kịt thế này, kèm theo tiếng sấm "ùm, ùm, ùm" thật sự rất khó để người ta có thể bình tĩnh suy nghĩ.
Thẩm Kiều liệt kê mấy hàng công thức trên giấy nháp, nhưng vẫn không tìm ra cách giải.
Cô dứt khoát đặt bút xuống, rồi chống cằm, quay đầu nhìn Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu cao hơn cô, cho dù ngồi cùng nhau, đôi mắt cũng không thể nhìn thành một đường thẳng.
Nhìn từ góc độ của Thẩm Kiều, cậu có góc cạnh sắc bén, lông mày đẹp như tranh vẽ, lông mi như lông quạ, giống như cánh bướm, theo nhịp thở đều đặn khẽ run lên.
Không biểu cảm, cậu trông ngày càng thanh lịch và quyến rũ, ngay cả vết sẹo lờ mờ trên trán cũng cảm thấy vừa phải.
Kết hợp để tạo thành một người lạnh lùng và độc đáo.
Chẳng trách tính cách của cậu dù xấu nhưng trong trường lại có rất nhiều nữ sinh thích cậu.
Thẩm Kiều nghĩ thầm.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, cô nghĩ đến những gì Lư Sam San đã nói với cô trước đây.
Kỳ Ngôn Châu đã thích một cô gái từ lâu, cô ấy là vị cứu tinh của cậu.
Ngay lập tức, cô cố nén nụ cười, và lặng lẽ cụp mắt xuống.
Thấy vậy, Kỳ Ngôn Châu đành phải gõ bàn để nhắc nhở cô lần nữa: “Thẩm Kiều.”
“…Ôi, xin lỗi.”
“Đang nghĩ gì?”
Kỳ Ngôn Châu nhìn cô.
Thẩm Kiều mím môi, vì cô đang do dự vài giây.
Những ngón tay của cô vì lo lắng mà đã siết chặt lại với nhau, nhưng cô không thể hiện gì trên mặt.
Cô muốn hỏi về cô gái đó, nhưng ngại không hỏi được.
Vì vậy, cô đành chọn bừa một chủ đề: "Tôi đang nghĩ, Kỳ Ngôn Châu, cậu định thi vào trường nào? Thành tích của cậu rất tốt, đúng không? Cậu có muốn vào Thanh Bắc không?"
Kỳ Ngôn Châu trả lời rất rõ ràng, rất thẳng thắn, giống như không chút do dự: "Không."
"Tại sao?"
“Làm gì có tại sao.
Tôi không muốn đi thôi.”
Nói xong, cậu liền tránh ánh mắt của cô.
Thẩm Kiều nói nhỏ: "Không phải là không muốn thi Thanh Bắc...có phải là không đỗ được?”
Kỳ Ngôn Châu: “Ừ.”
Thẩm Kiều: “Tôi biết, tôi biết, tôi sẽ không cười nhạo cậu.
Nhưng Kỳ Ngôn Châu, sao cậu lại đến trường Thánh Mẫn học?"
Có nhiều trường cấp 3 trọng điểm khác trong huyện, và giáo viên giỏi hơn, nên tỷ lệ nhập học cao hơn.
Đối với một học sinh có thành tích xuất sắc như Kỳ Ngôn Châu, chắc chắn trợ cấp sẽ cao hơn.
...Chẳng lẽ vì bị quản lý chặt chẽ, nên cậu không tiện để đi làm?
Thẩm Kiều không hiểu.
Đột nhiên, sự tò mò bùng cháy trong đáy lòng cô, và nó ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cũng có thể là vì chuyện này liên quan tới Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu dừng một chút, rồi trả lời cô: "Vì ở gần nhà."
“Vậy thôi sao? Không phải là bây giờ có rất nhiều trường đều có ký túc xá sao?”
“Phiền phức.
Hơn nữa học trường nào cũng không quan trọng.”
Kỳ Ngôn Châu muốn nói rằng cậu không muốn đến Thanh Bắc, là vì trường Thẩm Kiều thích không có ở đó.
Thẩm Kiều là người phương Nam, tuy rằng bây giờ cô đã cắt đứt với Thẩm gia, nhưng cô không muốn đến thành phố phía bắc để đi học.
Cô đã nói từ rất sớm rằng cô muốn đến trường cũ của Đới Tùng Xuân, đây cũng là một trong những trường dạy múa tốt nhất ở Trung Quốc, và đào tạo chính quy.
Kỳ Ngôn Châu biết rõ điều này, và đã âm thầm lập một kế hoạch.
Nhưng dường như Thẩm Kiều không hề nghĩ tới.
Sau khi có được đáp án, cô chỉ tức giận, rồi trừng mắt nhìn cậu: “Đây là sự tự tin của học sinh giỏi sao?”
“Ừ.”
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, rồi cong môi cười thầm.
Nụ cười này dường như đã làm tan băng tuyết.
Ngay lập tức, sự thù địch giống như sói con đối với cậu đã tan biến.
Như ánh sao, lặng lẽ rơi vào mắt cô.
Thẩm Kiều hơi sửng sốt, hai má bất giác nóng lên.
Cô quyết định nằm xuống, rồi áp một bên má lên bàn, sau đó cô chớp mắt, và nheo mắt nhìn cậu.
Trong phòng bật điều hòa đã lâu, nên mặt bàn đã bị làm lạnh.
Khi da chạm vào, sẽ nhanh chóng có tác dụng làm mát.
Lúc này, có lẽ mưa đã nhẹ đi rất nhiều, tiếng "lộp bộp" đã yếu đi, tần suất cũng chậm lại.
Dường như cả thế giới chìm vào im lặng, nhưng chỉ ngoại trừ hai người họ.
Hoặc do ảnh hưởng của tâm lý.
Nhưng nó không quan trọng.
Ngay cả khi trong một ngày giông bão, thực sự mang lại niềm vui cho trái tim mọi người.
Thẩm Kiều cụp mắt.
Cô giữ nguyên tư thế nằm trên bàn, thuận miệng hỏi: “Kỳ Ngôn Châu, cậu muốn học trường nào?”
“Xem tình hình.”
“Tình hình thế nào?"
“Trường nào có tiền thưởng nhiều."
Nói chung, chỉ cần điểm thi vào đại học trong tỉnh đủ cao, sẽ có rất nhiều trường nổi tiếng tranh giành học sinh.
Nhiều trường trong số đó sẽ cung cấp một số ưu đãi, chẳng hạn như tiền thưởng nhập học, học bổng của trường và các lợi ích khác.
Mặc dù Thánh Mẫn là một trường cấp 3 tư thục, nhưng có thể được coi là một trong những ngôi trường nổi tiếng trong thành phố.
Ngay cả khi vị trí đầu tiên trong những năm trước không giành được giải thưởng cao nhất của thành phố, thì top năm và top mười cũng khó có thể chen chân vào.
Từ ý trong lời nói của Kỳ Ngôn Châu, cậu không chỉ có lòng tin đối với thứ hạng thứ nhất trong thành phố, mà đối với thứ hạng cấp tỉnh cũng có vẻ rất nắm chắc.
Thẩm Kiều cười cười: “Cậu thật tự tin.”
Kỳ Ngôn Châu kiên nhẫn giải thích: “Phần lớn thủ khoa là do thi đấu tiến cử hoặc là tự mình chiêu mộ.
Hơn nữa, còn có các loại điểm thưởng, điểm này sẽ không tính điểm trần xếp hạng.”
Lúc cậu học cấp 2, cậu đã được giáo viên của mình hỏi rằng có muốn đi thi không, và còn nói rằng cậu có phản ứng nhanh và suy nghĩ nhanh, vậy nên cậu sẽ là một hạt giống tốt.
Nhưng Kỳ Ngôn Châu đã từ chối không chút do dự.
Một là không có tiền, hai là không có thời gian.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn tự tin vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thẩm Kiều gật đầu, nhưng vẫn còn nửa hiểu nửa không: “Thì ra là vậy.”
Cô không hỏi thêm nữa.
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Dần dần, mưa lại tăng lên, gió cũng bắt đầu mạnh lên, thổi từng đợt, gầm lên tiếng "xoẹt xoẹt".
“Ngôi nhà này sẽ không bị thổi bay chứ?”
“Không.”
“Thế thì tốt.”
“Kỳ Ngôn Châu.”
“Ừ.”
“Tôi không muốn làm bài nữa.”
“Được.”
“Kỳ Ngôn Châu, tôi không muốn làm gì cả, cậu đọc cái gì cho tôi nghe đi, vì giọng nói của cậu rất hay."
"Cậu muốn nghe cái gì?"
"Gì cũng được."
Nói xong, Thẩm Kiều nhắm mắt lại.
Kỳ Ngôn Châu tiện tay cầm ra một tờ giấy kiểm tra tiếng Trung từ bên cạnh.
Tài liệu đọc đầu tiên là một đoạn trích trong bài "Mẹ" của nhà thơ "Cố Thành".
Cậu nhìn lướt qua, rồi chậm rãi đọc ra câu đầu tiên: "Cô ấy dùng ngón tay vẽ lên cửa kính ô tô, không nhịn được mà cười, có những lớp thật mỏng..."
Bài văn này cậu chưa đọc qua.
Nhưng cậu đọc rất trôi chảy, giọng nói giống như đàn đại hồ cầm, đày đặn lại dịu dàng, bay bổng trong không gian, không có bất kỳ sự va chạm hay tì vết nào.
"...Sân ga trong phút chốc đã lướt qua, anh biết cô sẽ đứng ở điểm dừng, bất kể hoàng hôn đến thế nào..."
Bài văn đọc được nửa chừng thì hơi thở của Thẩm Kiều đã dần ổn định.
Cô ngủ thiếp đi.
Kỳ Ngôn Châu cũng dừng lại, rồi nhẹ nhàng thu bài thi lại.
Cậu nghiêng mặt sang một bên.
Cuối cùng, cậu cũng có thể vô tư nhìn Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ngủ tùy ý, tư thế không thoải mái, trong mắt cũng không có bao nhiêu u sầu.
Đôi môi hơi mím lại, chóp mũi di chuyển gần như vô hình theo nhịp thở, trông rất đáng yêu.
Cô không đề phòng Kỳ Ngôn Châu chút nào.
Vẫn cind mùa hè, nên dù trong phòng bật điều hòa, nhưng trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi cổ tròn, cộc tay.
Đường viền cổ áo được giặt sạch và hơi mở ra.
Nghe nói quần áo cũ sờn nhưng chất liệu thoải mái hơn nên cô không nỡ vứt đi, mà dùng làm quần áo mặc ở nhà.
Đôi mắt Kỳ Ngôn Châu nhìn từ gò má của Thẩm Kiều xuống cổ.
Cậu cố gắng không nhìn xuống nữa.
...Nếu cô ngủ như thế lâu, cả cơ thể sẽ bị tê.
Kỳ Ngôn Châu vô thức nắm chặt tay.
Thời gian dừng lại tại thời điểm này.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, đứng dậy cúi người, một tay luồn qua khuỷu chân cô, tay còn lại đặt sau gáy cô, rất nhẹ bế cô lên khỏi ghế, ôm cô theo chiều ngang.
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Cô khác với những cô gái mảnh mai khác.
Vì thường xuyên luyện múa, nên trên người có cơ, dù gầy nhưng lại chắc.
Tuy nhiên, đối với Kỳ Ngôn Châu, cô lại nhẹ như bông.
Cô mềm mại và nhẹ nhàng, khiến người ta không muốn buông tay.
Hoặc, cũng dễ khiến người ta nảy sinh tà niệm, muốn chiếm hữu hoàn toàn cô.
Trong giấc ngủ, Thẩm Kiều cảm giác được bên ngoài có động tĩnh, khẽ ậm ừ hai tiếng.
Nhưng không tỉnh dậy.
Kỳ Ngôn Châu rũ mắt xuống, bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, động tác nhẹ nhàng đến khó tả.
“Ừm…”
Thân thể Thẩm Kiều chạm vào chiếc giường mềm mại, khẽ nhúc nhích, điều chỉnh theo thói quen, tìm một tư thế thoải mái nhất, tiếp tục ngủ.
Kỳ Ngôn Châu đứng bên giường, yên lặng nhìn nàng, dường như nhìn cô mãi không chán.
Một lúc sau.
Cậu khom lưng, cúi đầu xuống.
Một nụ hôn gần như lông vũ rơi xuống trán Thẩm Kiều, vừa chạm vào liền rời đi.
Ngay sau đó, khuôn mặt Kỳ Ngôn Châu lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ tràn ngập hơi thở của thiếu nữ, đóng cửa lại.
Mọi thứ trở lại im lặng.
Như không có gì xảy ra.
Mưa bão ngoài cửa sổ có dữ dội đến đâu cũng không làm ướt người trong nhà.
Anh là mưa bão, em vẫn là em.
[Chú thích 2]
Trong phòng, lông mi Thẩm Kiều khẽ run, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng hô hấp đã rối loạn.
____
Mấy ngày sau, bão đã qua đi.
Thành phố Lục Xuyên trở lại với những ngày nắng như xưa.
Nhóm học sinh lớp 12 của trường trung học Thánh Mẫn