Hiển nhiên là Thẩm Kiều bị dọa sợ.
Đôi mắt hạnh nhân của cô mở to, lông mày hơi nhướng lên, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Nói là sốc thì cũng không chính xác, lẽ ra cô phải sốc mới đúng, nhưng cô chỉ cảm thấy choáng váng mà thôi.
Cô đã nghĩ ra lời thoại của mình, và sẵn sàng lấy đường lui.
Ai có thể nghĩ rằng Kỳ Ngôn Châu sẽ dễ dàng thừa nhận điều đó.
Vậy...!đây là lời tỏ tình sao?
Trên thực tế, có thể "Thẩm Kiều" nói trong điện thoại, cộng với việc Kỳ Ngôn Châu đối tốt với cô như vậy, lại khiến cho trong lòng Thẩm Kiều đã có cảm giác gì đó.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, cô cảm thấy chẳng có lý do gì cả.
Cô đã đoán được lý do "Thẩm Kiều" bày tỏ "yêu thích" còn chưa xảy ra, mốc thời gian cũng muộn hơn một chút.
Cùng với những gì Lư Sam San đã nói, cô ấy nói rõ rằng Kỳ Ngôn Châu đã thích một cô gái.
Hiện tại, bởi vì nhớ lại quá khứ, Thẩm Kiều có thể khẳng định cô gái kia là mình.
Vậy Kỳ Ngôn Châu thích cô.
Một chút cũng không sai.
Trong đầu đủ thứ suy nghĩ cứ như đi trong mê cung.
Bởi vì cô đã tìm đúng lối ra và nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu ở lối ra, nên cô chắc chắn cậu đang đợi cô ở đó.
Trong phút chốc, cả người tràn ngập cảm giác kinh ngạc tột độ.
Trái tim sau đó bắt đầu run rẩy.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như ngân hà: “Kỳ Ngôn Châu, tôi…”
Nhưng mà, cô còn chưa nói xong.
Đột nhiên, người trước mặt đã đứng dậy.
Kỳ Ngôn Châu không nhìn cô, sau đó nói: "Đi thôi", rồi liền vội vàng sải bước rời đi.
Khi bánh được mang đến, cả hai đã thanh toán xong hóa đơn.
Ngay khi cậu rời đi như thế này, không ai ngăn cản cậu cả.
Kỳ Ngôn Châu đẩy cửa nhà hàng thịt nướng ra.
Trong nháy mắt, bên ngoài xuất hiện một bóng người cao gầy.
“…”
Thẩm Kiều sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhảy dựng lên, chạy nhanh đuổi theo.
Trước cửa nhà để xe đạp, cuối cùng cô cũng chặn được Kỳ Ngôn Châu.
Sau đó, cô lập tức duỗi tay ra, dùng mười ngón nắm chặt cổ tay cậu, dùng lực rất lớn, để cho cậu trong nhất thời không thể rút ra.
“Kỳ Ngôn Châu!”
Kỳ Ngôn Châu “Ừ” một tiếng bằng giọng trầm thầm để đáp lại.
Thẩm Kiều cắn môi, hai gò má ửng hồng, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Nhưng vẫn kìm lại sự rụt rè, cô nói nhanh và hỏi dứt khoát: "Sao cậu lại chạy? Cậu không muốn biết tôi định nói gì à?"
"Không muốn."
"..."
"Về nhà đi, muộn rồi."
Giọng nói của Kỳ Ngôn Châu rất thấp, tuy rằng vẫn đều đều, nhưng tốc độ nói so với bình thường lại nhanh hơn vài nhịp.
Vô tình khiến cho một số manh mối luôn bị rò rỉ.
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Cậu thật kỳ lạ..."
“Cái gì?”
“Lần trước cậu lén lút hôn tôi, sao bây giờ lại xấu hổ như vậy?”
Kỳ Ngôn Châu sửng sốt: “Cậu…”
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, rồi ôm chặt lấy cậu.
Dưới ánh đèn đường, hai má cô đỏ bừng.
Cô lẩm bẩm: “...!Lúc trước tôi còn tưởng đó là mơ.”
Dù sao vào những buổi chiều mùa hè, khi mơ không phải mơ, quả thực rất dễ sinh ra ảo giác.
Khi đó, cô không dám mở mắt để xác nhận nụ hôn trên trán, lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy nhớ lại, tự nhiên cho rằng mình tưởng tượng ra, lại thẹn quá hóa giận, vội vàng ép mình quên đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Cũng là tại lúc cô nói chuyện, đột nhiên nhớ tới này chi tiết nhỏ, không khỏi buột miệng nói ra.
Nghe vậy, toàn thân Kỳ Ngôn Châu cứng đờ.
Lúc này, tâm trạng của Thẩm Kiều cũng không khá hơn Kỳ Ngôn Châu bao nhiêu.
Cô cũng rất cần rất nhiều lời khẳng định, để cô có thể cảm thấy thoải mái và không lo lắng về những điều được và mất.
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Châu, cậu luôn để tôi chủ động, chuyện gì cậu cũng để trong lòng, làm gì cũng lặng lẽ.
Nhưng tôi là con gái, nên sẽ càng cảm thấy xấu hổ, đúng không?
“Cậu không cần cảm thấy bối rối..."
Khi nói chuyện, Kỳ Ngôn Châu theo thói quen quay liếc nhìn cô.
Sau khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cô, cậu đã rất ngạc nhiên.
Đây chắc chắn không phải là sự rụt rè căng thẳng, bối rối và đơn thuần sau khi đột nhiên được tỏ tình, tất nhiên là sự vui sướng, và hoang mang nhiều hơn.
Kỳ Ngôn Châu không thể tin được.
Đôi mắt cậu hơi tối sầm lại.
Thẩm Kiều không phát hiện sự thay đổi của cậu.
Cô cúi đầu, còn đang giải thích: “À, tôi không thấy bối rối, thật ra tôi… à, cái kia…”
Lời còn chưa dứt.
Chỉ trong nửa giây, sợi dây trong đầu Kỳ Ngôn Châu đã nổ tung, cậu hoàn toàn mất đi lý trí.
Cậu đổi thành chủ, quay người lại, dùng tay còn lại ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Sau đó, cậu nhanh chóng bế cô đi vào một góc.
Đột nhiên, Thẩm Kiều kêu lên một tiếng: “A...”
“Đừng kêu.”
Bên kia bãi đậu xe có một cửa hàng.
Lúc này, cửa hàng đã đóng cửa, bên trong tối đen như mực.
Bên ngoài có đèn đường, nhưng chỉ có dưới mái hiên, bởi vì bị chắn nên có một vùng bóng tối.
Kỳ Ngôn Châu bế Thẩm Kiều vào trong bóng tối, đẩy cô vào tường.
Cậu gầy, nhưng cao, khi cậu cúi đầu, cậu hoàn toàn có thể bao phủ cô gái mảnh khảnh trong bóng tối.
Hành động mạnh mẽ và đầy áp bức.
Hành động này khiến hai người họ vô cùng thân thiết.
Dường như ngay cả hô hấp cũng có thể chạm vào một chỗ.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cậu.
Dường như Kỳ Ngôn Châu hơi khác so với bình thường.
Có gì đó khác biệt, nhưng cô không thể nói ra.
Lẽ ra xung quanh cậu là tà khí chán đời.
Bình thường, Kỳ Ngôn Châu sẽ không biểu hiện ra trước mặt cô, nhưng lúc này, lại lộ ra rõ ràng như vậy, không ai có thể bỏ qua.
Nó dường như là ngoài tầm kiểm soát.
Đôi mắt của cậu cũng giống như bể mực, sâu không thấy đáy.
Cậu trông rất hung dữ, cô nên cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô không cảm thấy như vậy chút nào.
Thẩm Kiều chỉ yên lặng nhìn cậu, sau đó, cô lại đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi dưới mắt Kỳ Ngôn Châu, nhưng chỉ khẽ chạm một cái rồi rời đi.
Kỳ Ngôn Châu lại chấn động.
Giọng nói rõ ràng đang kìm nén cảm xúc.
“Thẩm Kiều, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Thẩm Kiều cười cười: “Tất nhiên là biết rồi.”
Cô chậm chạm, cũng không thông minh bằng Kỳ Ngôn Châu.
Vậy thì sao.
Cô không thích nghe Lư Sam San nói Kỳ Ngôn Châu luôn thích một cô gái, cô không thích sau này cậu sẽ đối xử tốt với những cô gái khác như vậy, cô ghét cậu nấu cơm cho người khác, lắp xích đu, đạp xe chở những cô gái khác, và càng ghét suy nghĩ của Kỳ Ngôn Châu đuổi cô đi.
Cô muốn tổ chức sinh nhật cho cậu hàng năm và muốn ở bên cậu mọi lúc.
Cho dù cô không biết gì về loại cảm giác này, cô có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng.
Thẩm Kiều thấp giọng thì thào: “Thẩm Kiều cũng thích Kỳ Ngôn Châu, nhưng nếu trước đây, cậu chỉ cảm thấy biết ơn vì tôi cứu cậu, vậy thì quên đi, tôi không muốn cảm giác thích này chỉ gói gọn trong sự cảm kích, giống như đang lừa người vậy."
Cô rõ ràng muốn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
giây tiếp theo.
Kỳ Ngôn Châu không nói một lời liền kéo cô vào lòng.
Đây không phải là lần đầu tiên cả hai ôm nhau.
Nhưng cái ôm này quá chặt, dường như ngay cả xương và trái tim của hai người cũng dính chặt vào nhau, không thể tách rời.
Thẩm Kiều không nhìn thấy mặt Kỳ Ngôn Châu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cậu bên tai.
Cậu nói: “Thẩm Kiều, cậu vẫn chưa có đủ khả năng để phán đoán.”
Thẩm Kiều bị cậu làm cho tức cười: “Tôi không phải người lớn, nhưng cũng không phải thiểu năng trí tuệ…”
Nói thật, cô là người được nhận nuôi, và cũng không ai biết tuổi thật của cô.
Có lẽ tuổi thật của cô còn lớn hơn cậu một hai tuổi, vậy sao cô lại không có khả năng để phán đoán?
Kỳ Ngôn Châu không để ý đến cô.
Cậu siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn, cố gắng để cô nghe thấy nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực cậu.
Ngừng một chút, cậu lại tự mình nói tiếp: “Cậu vẫn không thể làm như vậy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong một số tình huống đặc biệt, người ta rất dễ đưa ra những quyết định thiếu lý trí.”
Ví dụ như cô vừa suýt chết đuối...!rồi nhớ ra những chuyện ngày xưa, lại cảm thấy rạo rực.
Ví dụ, hôm nay là sinh nhật của cậu, đó là một dịp đặc biệt.
Một ví dụ khác, cô đang được huấn luyện cường độ cao, và sắp tham gia kỳ thi nghệ thuật, áp lực quá cao và cô sẽ không lý trí.
Thẩm Kiều: “Tôi rất lý trí!”
Trong bóng tối, Kỳ Ngôn Châu cụp mắt xuống, khóe môi chạm nhẹ vào tai cô, lập tức rời đi.
“Thẩm Kiều, cậu có biết tại sao tôi không biểu hiện ra không?”
Đến đêm.
Trăng treo cao.
Con quỷ nhe nanh ra.
Kỳ Ngôn Châu: “Bởi vì, nếu như cậu quyết định đến bên cạnh tôi, thì trừ khi tôi chết, tôi sẽ không buông tha cho cậu.”
“…”
Thẩm Kiều trợn tròn mắt.
Cậu gằn từng chữ bằng giọng nói trong trẻo, bình tĩnh: "Còn có thời gian để chạy trốn, tôi cho cậu thời gian."
Kỳ Ngôn Châu không muốn làm hỏng cô.
Vì người đó là Thẩm Kiều, vậy nên cậu nguyện ý rút ra một chút lòng tốt từ trong vực sâu.
"Trước kỳ thi đại học, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
Ngoan."
Ngày hôm sau.
Trời vừa rạng sáng.
Đồng hồ báo thức vẫn chưa reo.
Kỳ Ngôn Châu mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ trong trẻo, căn bản không có cảm giác buồn ngủ.
Vào ngày đầu tiên của tuổi 18, cả đêm cậu không ngủ được.
trong đầu không suy nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là mất ngủ.
Thẩm Kiều ở phòng bên cạnh, cách cậu một bức tường.
Cô vẫn có thể ngủ yên bình, nhờ khả năng tự chủ mạnh mẽ của mình.
Đặc biệt là sau khi cô nói xong câu “Thẩm Kiều cũng thích Kỳ Ngôn Châu”, có trời mới biết Kỳ Ngôn Châu muốn lập tức không màng tất cả, coi cô như của mình.
Không được.
Hiện tại vẫn không được.
Rõ ràng cô là người khiêu khích cậu trước, nhưng Kỳ Ngôn Châu cũng không thể làm vậy.
Thẩm Kiều của cậu, Thẩm Kiều mà cậu coi như bảo bối, là duy nhất trên đời.
Tình yêu có thể chiến thắng mọi ham muốn ích kỷ.
Kỳ Ngôn Châu im lặng, mím môi, rồi ngồi dậy đi tắm trước.
Như thường lệ, cậu chuẩn bị bữa sáng cho Thẩm Kiều, sau đó lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của cô.
“Thẩm Kiều.”
“…”
“Dậy đi, hôm nay cậu phải về Lục Đồng.”
Khoảng hai ba phút sau, bên trong rốt cục có động tĩnh, giống như tiếng kẽo kẹt của ván giường cũ.
Thẩm Kiều ngẩn ra, rồi thấp giọng đáp: “Biết rồi.”
Kỳ Ngôn Châu đã yên tâm.
Quay người đi xuống lầu.
Trước khi chuyến tàu đầu tiên khởi hành, Kỳ Ngôn Châu đưa Thẩm Kiều đến nhà ga đường sắt cao tốc Lục Xuyên.
Sau chuyện tối hôm qua, Thẩm Kiều có chút xấu hổ, cả buổi sáng không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Ngôn Châu.
Lúc này muốn nói lời từ biệt, vì vậy, cô nói nhỏ nói: " Kỳ Ngôn Châu, tôi đi trước đây."
Kỳ Ngôn Châu: "Ừ, cẩn thận một chút
Lần sau về phải gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến đón cậu."
"Được, tôi hiểu rồi."
Thẩm Kiều vẫy tay với cậu.
Liếc qua khóe mắt, cô phát hiện ra cái bảo vệ cổ tay đã ở trên cổ tay cậu.
Trong lòng cô thả lỏng, nụ cười không tự chủ được mà kéo dài: “...!Lúc tôi không ở nhà, cậu cũng chú ý cẩn thận.”
Nói xong, Kỳ Ngôn Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã quay người bỏ chạy, rồi đi thẳng vào trong nhà ga.
Khi cả hai gặp lại nhau thì đã là tháng 12 trong những tháng mùa đông lạnh giá.
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Kỳ thi nghệ thuật của tỉnh sắp diễn ra, chỉ còn những ngày cuối cùng là một con số, trại huấn luyện đóng cửa đã đến thời điểm gay cấn nhất, ngay cả lớp học văn hóa cũng phải tạm dừng một thời gian.
Thẩm Kiều bận rộn đến mức mỗi ngày cô đều tập động tác, ngay cả lúc ngủ cũng đếm thời gian.
Đương nhiên, cô hoàn toàn quên rằng mình cũng đã đến sinh nhật thứ 18 trên chứng minh thư.
Vào ngày 9 tháng 12.
Huấn luyện buổi tối kết thúc.
Thẩm Kiều mệt mỏi trở về phòng, cái gì cũng không để ý, ngã xuống giường.
Bên cạnh, Vưu Hạ cười và nói: "Mệt lắm sao?"
"Ừ, tôi thực sự rất mệt..."
"Đó là do cậu đã làm việc quá sức.
Cậu là người chăm chỉ nhất trong lớp."
Thẩm Kiều thở dài: "Không cố gắng cũng không được, điểm trên lớp không tốt lắm, vậy nên muốn vào trường này, nhất định phải đủ điểm môn mỹ thuật."
Nghe vậy, Vưu Hạ gật đầu: "Đúng.
Còn có rất nhiều trường học, nên kỳ thi ở trường sẽ là điểm mấu chốt vào thời điểm đó.
Kỳ thi thống nhất cậu có thể vượt qua hầu hết.
Đừng lo lắng, cũng đừng quá căng thẳng."
Hai người thản nhiên trò chuyện.
Không lâu sau, bạn trai của Vưu Hạ gọi một cuộc gọi video.
Vậy nên cô ấy trốn trong phòng tắm để nói chuyện.
Còn Thẩm Kiều thì lười biếng nằm ở trên giường, cảm thấy cả người không có sức lực, động một chút cũng không muốn.
Cô muốn ngủ quá.
Mí mắt dường như đang đánh nhau.
"Buzz buzz—" Đột nhiên, điện thoại bên cạnh gối rung lên.
Thẩm Kiều híp mắt, không nhìn xem là ai gọi tới.
Cô sờ soạng, rồi bắt máy: “Alo…”
“Thẩm Kiều.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh lại, rồi cười một tiếng, sau đó cô ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: " Kỳ Ngôn Châu! Cậu gọi cho tôi làm gì?"
Ở đầu bên kia điện thoại, dường