Thẩm Kiều thật sự buồn ngủ, nên cô liền nằm trong lòng Kỳ Ngôn Châu.
Cơ thể được bế lơ lửng, vẫn còn cảm thấy choáng váng, mí mắt không ngừng chiến đấu lên xuống.
Nghe xong những lời này, tất nhiên là cô mong chờ đã lâu, nhưng ngay cả đáp án chính xác cũng không thể đưa ra, chỉ mơ hồ "ừm" một tiếng.
Cô áp má vào ngực cậu, rồi nhắm mắt lại, và chìm vào giấc ngủ.
Hai người da kề da, trông rất thân mật.
Thời tiết tháng sáu này cũng không còn quá nóng.
"..."
Kỳ Ngôn Châu cau mày, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều.
Một lúc lâu sau, lại cười như thể đang cười nhạo chính mình.
Để tồn tại, từ nhỏ cậu đã lạnh lùng và tàn nhẫn, vấp ngã cũng chỉ có một mình, điều duy nhất xảy ra với cậu là Thẩm Kiều, cô bị chính cậu kéo xuống.
Cậu đang lo lắng rằng cô sẽ sợ hãi, cà xa lánh cậu vì cô đã phát hiện ra sự ám ảnh và hoang tưởng trong lòng cậu.
Qua điện thoại, Chu Ý Cầm nói cậu lôi kéo Thẩm Kiều, và không đưa ra lời giải thích.
Cô ấy nói rằng hành vi này đã làm tổn thương Thẩm Kiều.
Trên thực tế, đối với Kỳ Ngôn Châu mà nói, cậu muốn càng ngày càng tiến xa, muốn hoàn toàn chiếm hữu Thẩm Kiều, hận không thể ôm cô vào lòng, ôm chặt cô không buông tay.
Nhưng cậu không thể làm điều này.
Đối với Thẩm Kiều, cậu không thể ích kỷ.
Cậu là người trong bùn, làm sao có thể dễ dàng với tới vì sao, và sống một cuộc sống hạnh phúc với cô?
Có rất nhiều chuyện, không chỉ có một mình Kỳ Ngôn Châu, cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận cho Thẩm Kiều, để sau này không phải hối hận.
Nghĩ trái nghĩ phải, cũng do dự không quyết định được.
Đây thực sự không giống cậu.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, ôm Thẩm Kiều chặt để cô có thể ngủ thoải mái hơn.
Nhưng vì tư thế này, cậu không có thời gian bắt taxi, đành phải đi bộ một đoạn ngắn.
Có một chiếc taxi đứng ở phía trước.
Mọi người đứng đó, sẽ có xe trống dừng lại.
Sau khi đợi vài phút, cả hai thuận lợi lên xe.
Kỳ Ngôn Châu đặt Thẩm Kiều ở ghế sau, rồi ngồi vào bên cạnh, để đầu cô dựa lên vai cậu.
Lúc này, Thẩm Kiều nồng nặc mùi rượu ngủ không ngon, rên rỉ một tiếng, lại duỗi tay ra, sờ soạng vài cái, chính xác ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Châu, kéo thật chặt vào trong ngực.
Ánh mắt Kỳ Ngôn Châu tối sầm, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
"...!Ngoan.
Sắp về tới nhà rồi."
Cho dù trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Kiều vẫn một lòng tin tưởng cậu, cô vẫn nhắm mắt lại, “hừ” một tiếng, rồi tựa đầu vào vai cậu.
Nhìn thế này, cô thực sự rất dễ thương.
Khi con người mơ mơ hồ hồ, vô tri vô giác, rất dễ khiến người khác nảy sinh ác niệm.
Hai tay Kỳ Ngôn Châu buông thõng bên hông, đầu ngón tay nắm chặt, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Cậu hít một hơi thật sâu và từ từ nhìn đi chỗ khác.
____
Không lâu sau.
Chiếc taxi lái vào đường Chấn Đồng dừng lại bên đường, trước tòa nhà cũ nát.
Hô hấp của Thẩm Kiều đã ổn định.
Kỳ Ngôn Châu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra.
Sau khi trả tiền, cậu cẩn thận bế cô ra khỏi xe.
Con hẻm vẫn giống như lần đầu tiên Thẩm Kiều được đưa đến đây.
Vừa bẩn thỉu, vừa tối tăm và loạn.
Nhưng tâm trạng rất khác so với lúc đó.
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, dưới ánh trăng nhìn người con gái trong ngực.
Thẩm Kiều nhỏ bé, nằm cuộn trong lòng cậu, khuôn mặt trắng như sứ, đường nét thanh tú, giống như tiên nữ rơi xuống phàm trần, bị cướp đi đôi cánh, phải sống bên cạnh ác ma.
Cậu mím môi, rồi từ từ đi về phía cuối con hẻm.
Quẹo qua góc đường.
Cánh cổng sắt đã gần ngay trước mặt.
Kỳ Ngôn Châu đang suy nghĩ làm sao để lấy chìa khóa mở cửa, thì lúc này, Thẩm Kiều đã mơ màng tỉnh dậy.
Cô dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra thì đụng phải cằm cửa Kỳ Ngôn Châu.
Đột nhiên, cô bật cười: "Kỳ Ngôn Châu."
“…Cậu tỉnh rồi à?”
"Ừ, tôi nghe thấy rồi."
Nói xong, Thẩm Kiều vươn tay, để ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn Châu.
Hơi thở của cô phả vào cổ cậu, và nói bằng giọng điệu mềm mại: "Kỳ Ngôn Châu, tôi sẽ không rời xa cậu, cậu cũng đừng rời xa tôi, được không?"
Tốt nhất là cứ tiếp tục như thế này.
Cô chỉ có Kỳ Ngôn Châu.
Chỉ cần cậu là đủ rồi.
Đủ rồi.
Kỳ Ngôn Châu mắt lại, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn, khô khốc: "Được."
"Vậy bây giờ chúng ta chính thức hẹn hò sao?"
"Ừ."
Thẩm Kiều cười cười, đôi mắt tràn đầy xuân ý, trông xinh đẹp kinh người: “Kỳ Ngôn Châu, từ nay về sau, cậu có thể gọi tôi bằng biệt danh, được không?”
"Cậu muốn tôi gọi cậu là gì?"
"Để xem cậu thích cái nào, nhưng đừng dùng cả họ và tên, vì nghe rất xa lạ."
Kỳ Ngôn Châu suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói: "Kiều Kiều."
"Tôi ở đây."
____
Ngày hôm sau.
Đó là ánh sáng ban ngày.
Thẩm Kiều nheo mắt lại, sờ soạng xung quanh, tìm điều khiển từ xa, để mở máy điều hòa.
Máy móc kêu lạch cạch.
Ngay lập tức, điều hòa không khí tỏa ra trong không gian nhỏ.
Thổi vào cơ thể, thổi bay cảm giác nóng nực mùa hè, rất dễ chịu.
Tối hôm qua Thẩm Kiều uống chút rượu, mặc dù về đến nhà đã gần như tỉnh ngủ, nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn sợ cô bật điều hòa cả đêm sẽ đau đầu, nhất định đã âm thầm dùng ứng dụng di động giúp cô tắt máy điều hòa từ bên ngoài vào sáng sớm.
Mặc dù Kỳ Ngôn Châu không giỏi ăn nói, cậu có một khuôn mặt lạnh lùng và một cái nhìn dữ dội.
Đối với cô, cậu luôn cẩn thận và kiên nhẫn
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thẩm Kiều bất giác đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn, cười thầm.
Cô chưa từng có loại niềm vui này.
Cô trằn trọc trên giường hồi lâu.
Vì đã tỉnh ngủ, nên cô quyết định đứng dậy, xỏ dép lê, giống như một con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.
"Cốc cốc."
Thẩm Kiều gõ cửa phòng bên cạnh, hỏi: "Kỳ Ngôn Châu? Cậu dậy rồi à?"
Thông thường vào giờ này, Kỳ Ngôn Châu đã thức dậy rồi.
Cậu có sức khỏe tốt và tràn đầy năng lượng, ngay cả khi cậu đi ngủ muộn, cậu vẫn hoạt động tích cực vào ban ngày, cậu không trì hoãn việc gì và trông không hề mệt mỏi.
"..."
Bên trong im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, trong phòng, Kỳ Ngôn Châu nói: "Ừ."
Giọng nói vẫn còn hơi khàn và trầm, nhưng nghe rất dễ chịu.
Thẩm Kiều: “Tôi vào được không?”
"……Không thể."
"Sao vậy? Tôi không phải bạn gái của cậu sao? Kỳ Ngôn Châu, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Kiều bĩu môi, rồi nhỏ giọng phàn nàn.
Cô gái nhỏ có suy nghĩ đơn giản, và luôn cảm thấy với mối quan hệ của “đôi lứa” thì nên thân thiết hơn trước, nên cô không quá ngượng ngùng.
Hơn nữa, hôm qua cô đã uống say, cũng không còn sức nói với cậu thêm vài câu.
Vậy nên cô chỉ nói lời tỏ tình, xem ra cô chưa đủ nghiêm túc, hơn nữa không đủ quý trọng.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Thẩm Kiều lại hỏi: “Kỳ Ngôn Châu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Vào đi."
Thẩm Kiều vui mừng khôn xiết.
Cô liền vặn nắm đấm cửa, đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, tò mò nhìn xung quanh.
Phòng ngủ này nhỏ hơn và cũ hơn phòng cô ở, nhưng rất ngăn nắp.
Trước đây, Kỳ Ngôn Châu đã nói đây là phòng của bà nội cậu.
Điều hòa trong phòng luôn ở mức rất thấp, mang lại cảm giác mát lạnh.
Lúc này, Kỳ Ngôn Châu đang mặc quần cộc, ngồi ở trên giường.
Vì mới ngủ dậy, tóc còn chưa chải, chỉ xõa trên xương mày, có một số cọng không được vào nếp, hơi hơi vểnh lên, thần sắc cũng có vẻ lộn xộn, lười biếng.
Hiếm khi thấy cậu thế này.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm lọn tóc nhỏ một hồi, và không khỏi cười một tiếng.
Kỳ Ngôn Châu: "Cậu cười cái gì?"
Thẩm Kiều dựa vào cửa, lắc đầu, ho nhẹ một tiếng để che đậy: “Không có gì.”
Nói xong, hai người không nói nữa, giống như còn chưa kịp chuẩn bị cho sự thay đổi thân phận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Một lúc sau, Kỳ Ngôn Châu vươn tay về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không chút do dự đi tới, đặt tay cô vào lòng bàn tay cậu.
Kỳ Ngôn Châu kéo cô lên giường, ngồi song song với cậu.
Giường đơn không rộng rãi, nhưng thân hình Kỳ Ngôn Châu cao lớn, chân dài vốn đã chiếm diện tích lớn, bên cạnh còn có chăn bông.
Giờ đây, ngồi hai người sẽ không tránh khỏi cảm giác chật chội hơn.
Tuy nhiên, điều này cũng có vẻ thân mật hơn.
Thẩm Kiều nhẹ nhàng dựa vào trên cánh tay Kỳ Ngôn Châu, rồi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Kỳ Ngôn Châu.”
"Ừ?"
"Ngày hôm qua không phải là nằm mơ, đúng không?"
Cơ thể Kỳ Ngôn Châu cứng đờ.
Cậu thay đổi biểu cảm, và trả lời bằng giọng trát.: "Không, cậu hối hận rồi?"
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi thấp giọng: "Làm sao có thể chứ.
Nhưng tôi sợ, Kỳ Ngôn Châu, cậu thật sự thích tôi sao? Nếu không phải là vì khi còn bé tôi cứu cậu...cậu...!"
Cậu còn thích tôi không?
Cậu còn quan tâm tôi như thế sao?
Mười năm sau, từ cuộc điện thoại của cô, Thẩm Kiều đã xác nhận Kỳ Ngôn Châu có tình cảm với cô.
Nhưng sau khi tỉnh lại, trong lòng không tránh khỏi lo lắng được mất.
Dù là cô hay "Thẩm Kiều" trong dòng thời gian, cô đều là người cứu Kỳ Ngôn Châu.
Thứ tình cảm dựa trên sự “ưu ái” này giống như sợi dây ràng buộc hai người thật chặt với nhau.
Mười năm trước, cô đã cứu cậu.
Mười năm sau, cậu cũng cứu cô.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, hai người bọn họ là bạn đồng hành, đồng lõa, ân nhân, dần dần phát triển thành người yêu.
Kỳ Ngôn Châu thì sao?
Cậu chỉ thích cô gái nhỏ đã cứu cậu ra khỏi ngõ, hay Thẩm Kiều bây giờ?
Cô muốn chắc chắn về điều đó.
Nhưng những lời này cô không dám hỏi.
Thẩm Kiều nhỏ giọng, rũ mắt xuống, hơi mím môi.
Một giây kế tiếp, Kỳ Ngôn Châu xoay người, dùng sức ôm Thẩm Kiều vào trong ngực, sau đó dùng tay đè cô xuống giường, cứng rắn không cho cô động đậy.
Ở tư thế này, cằm của Thẩm Kiều tựa trên vai cậu, cho nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Nhưng cô có thể cảm thấy nhịp thở của người trước mặt rõ ràng là không bình thường.
Kỳ Ngôn Châu gọi cô: "Kiều Kiều."
"Ừ, tôi đang nghe đây."
"Thời gian tôi yêu cậu, còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng."
____
Nửa tháng sau đã bắt đầu công bố điểm thi tuyển sinh đại học.
Trước khi hệ thống điểm được mở, Kỳ Ngôn Châu đã nhận được một cuộc gọi.
Khi đó, Thẩm Kiều vừa trở về từ chỗ của Đới Tùng Xuân.
Không thể tránh khỏi va chạm khi tập vũ đạo, đôi chân của cô quanh năm bị thương, cường độ rất cao, làn da trắng nõn ngày càng xanh tím khiến người ta sinh ra cảm giác đau lòng.
Kỳ Ngôn Châu chịu không nổi nữa, để cô nửa dựa vào trên sô pha, hai chân đặt lên đùi cậu, xoa dầu thuốc cho cô.
Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp, lực vừa phải, xoa một cái thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.
Thẩm Kiều yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của bạn trai.
Trong tay cô cầm nửa quả dưa hấu, vừa xem phim, vừa dùng thìa múc, thỉnh thoảng sẽ đút cho Kỳ Ngôn Châu một miếng.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên.
Thẩm Kiều liếc nhìn, rồi nói đại một câu: “Kỳ Ngôn Châu, điện thoại của cậu kìa.”
"Ừ, kệ nó đi."
Cậu vừa thoa dầu thuốc lên tay, nên không tiện với lấy điện thoại.
Thẩm Kiều để quả dưa hấu xuống: “Vậy để tôi nghe cho cậu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Được, tùy cậu."
Thẩm Kiều cười cười, cúi đầu ấn nút kết nối, lập tức mở loa ngoài cho cậu nghe.
Có một giọng nói ở đầu kia của điện thoại.
"Xin chào, cậu là học sinh Kỳ Ngôn Châu phải không?"
Kỳ Ngôn Châu chuyên tâm xoa bóp chân cho Thẩm Kiều, nên cậu chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ."
Đối phương cũng không tức giận, ngược lại, thái độ càng thêm nhiệt tình: "Xin chào, tôi là giáo viên Tần đến từ phòng tuyển sinh của trường đại học T..."
Nghe vậy, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu nhìn nhau, hau người đều có chút giật mình.
Thẩm Kiều lập tức đẩy tay Kỳ Ngôn Châu ra, rồi ngồi thẳng người, để cẩn thận nghe điện thoại với cậu.
Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, đại khái là mời Kỳ Ngôn Châu nộp đơn vào đại học T, và còn trợ cấp học bổng,...
Kỳ Ngôn Châu không trả lời rõ ràng, và cũng không thêm WeChat với bên kia.
Cậu nói rằng cậu phải suy nghĩ về điều đó, nên cậu liền dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, Thẩm Kiều mở to hai mắt, rồi kinh ngạc hô lên: "Oa.."
"Oa cái gì?"
"Kỳ Ngôn Châu, cậu giỏi quá!"
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày, trong mắt lộ ra ý cười, nhưng vẻ mặt không có vẻ kinh ngạc: "Cũng bình thường."
"Trên mạng, tôi cũng đã nghe thấy kiểu mời gọi thế này.
Cậu nói vậy thì sau này còn có trường học khác tìm tới cậu sao?"
"Có thể."
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỳ Ngôn Châu vẫn không nghiêm túc đưa ra câu trả lời.
Nhưng bây giờ Internet đã phát triển, nên sẽ có một số thông tin về các bài kiểm tra.
Hơn nữa, Thẩm Kiều ở bên cạnh cậu, Kỳ Ngôn Châu giúp cô ước lượng quá nhiều, trong lòng cậu cũng có điểm mấu chốt, đại khái về trình độ và điểm số cơ bản đều tính, và được xếp hạng.
Bây giờ, đại học T đang kêu gọi, từ tình hình tuyển sinh của đại học T trong hai năm qua, về cơ bản, cũng có thể