Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 4


trước sau

Dương Thư không có cách nào tiếp thu được lời Khương Bái.

Khương Ngâm thường nói rằng anh trai cô ấy có sở thích tự luyến, nhưng Dương Thư sau khi thật sự trò chuyện với anh thì cô mới được mở mang tầm mắt.

Tự luyến đến cỡ này thì cũng không ở đẳng cấp bình thường nữa rồi!

Bây giờ mà nói chuyện tiếp, anh trai bên kia chắc hẳn sẽ tưởng rằng cô thật sự có ý với anh ta, muốn giả làm bạn gái anh ta để gây sự chú ý.

Dương Thư nghĩ nghĩ, gõ gõ mấy cái muốn phản bác lại. Nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi mà xóa hết, nhập lại một tin nhắn khác. [Em xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm.]

[Không còn sớm nữa. Anh Bái, chúc anh ngủ ngon~]

Trực giác mách bảo cô không nên tiếp tục ở gần người anh trai này của Khương Ngâm.

Dương Thư đặt điện thoại xuống, mệt mỏi duỗi người, sau đó đến bên cửa sổ chuẩn bị kéo rèm đi ngủ.

Cô bất ngờ phát hiện cảnh đêm bên ngoài từ chỗ này nhìn ra rất đẹp.

Ngoài cửa sổ là một cái hồ lớn, ánh trăng chiếu xuống khiến mắt nước trở nên lấp lánh. Vài chiếc du thuyền được trang trí lộng lẫy đang chầm chậm chạy quanh mặt nước, bên bờ hồ cũng có rất nhiều khách du lịch đang tụ tập ngắm cảnh,

Dương Thư nhất thời không muốn đi ngủ nữa.

Cô nhớ lúc nãy khi lên lầu có thấy một cầu thang dẫn lên sân thượng ở phía trên.

Vừa vặn mới tắm xong, cô muốn đi lên đó hóng gió một lúc.

Cô khoác lên người một cái áo khoác màu xanh nhạt, cầm lấy máy ảnh thân yêu rồi ra khỏi phòng.

Trên sân thượng trồng rất nhiều hoa và cây xanh, xung quanh được trang trí bởi những dải đèn ngôi sao lấp lánh, mùi hương nhàn nhạt của mấy bông hoa cúc phảng phất trong gió.

Chỗ này xứng đáng là một địa điểm hẹn hò lý tưởng!

Chỉ là lúc này phần lớn khách ở đây đã ra ngoài chơi hoặc nghỉ ngơi trong phòng, sân thượng trang nhã cứ vậy không một bóng người.

Dương Thư cười thầm trong lòng. Chỗ tốt như vậy mà chỉ có mình cô tận hưởng!

Tầm nhìn ở trên sân thượng vừa cao vừa bao quát được cảnh vật xung quanh, cảnh đẹp cứ vậy đặt trước tầm mắt.

Dương Thư đứng trước ban công chụp vài tấm ảnh phong cảnh, sau đó điều chỉnh giá đỡ chọn một góc đặt máy thật đẹp để selfie.

Cô còn thoa thêm một lớp son để bản thân lên hình xinh đẹp hơn.

Trong lúc đang tự vui vẻ một mình, bên tai cô bỗng vang lên giọng của vài người đàn ông đang trò chuyện.

Có lẽ bọn họ nói chuyện đã được một lúc rồi, chỉ là lúc đó cô không để ý đến.

Yên lặng nghe một chút, cô dễ dàng tìm được chỗ mà mấy giọng nói kia phát ra.

Đằng sau mấy bồn hoa có một góc nhỏ không có ánh đèn lọt vào, nếu không để ý kỹ sẽ không dễ dàng phát hiện ra. Có một người đàn ông đang đứng ở đó gọi điện thoại.

Khớp tay mảnh mai và thon dài của anh đang cầm một cái ly kiểu Tây, chất lỏng màu đỏ bên trong thỉnh thoảng lại lắc lư nhẹ nhàng mỗi khi tay anh động đậy.

Người đàn ông ngồi nghiêng về một phía, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.

Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh vô cùng sắc sảo, đôi môi mỏng khẽ động tuôn ra những câu tiếng Anh lưu loát.

Dương Thư còn chưa kịp nghe anh ta đang nói gì thì người đàn ông bỗng nhướng mắt nhìn qua. 

Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến sống lưng cô cứng đờ, nhưng cũng kịp nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Hóa ra là “Tiền Nhị Minh”.

Nét mặt của anh không thể bất ngờ khi thấy cô, rõ ràng phát hiện cô ở đây từ lâu.

Dương Thư nghĩ đến việc có lẽ anh đã nhìn thấy cảnh cô làm đủ trò trước máy ảnh, xấu hổ đến mức mấy ngón chân muốn dính lại với nhau, lập tức muốn ôm máy ảnh trốn về phòng.

Nhưng nghĩ lại điệu bộ sợ sệt đó tuyệt đối không phải phong thái “không sợ trời không sợ đất” của cô mọi ngày. Lại thấy cuộc gọi của anh đã xong, Dương Thư chỉ đành giả vờ bình tĩnh chào hỏi. 

Nhân tiện cô còn muốn mời anh làm người mẫu nam để chụp ảnh.

“Trùng hợp quá, tôi còn tưởng chỗ này không có ai.” Dương Thư nhẹ nhàng nở nụ cười vô hại.

Khương Bái nhìn cô một cái, tiếp tục nghịch ly rượu trong tay, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô cứ xem như tôi không ở đây, tự nhiên mà chụp ảnh tiếp. Chỉ là…”

Anh ngừng lại một chút, sau đó chân thành đưa ra lời khuyên, “Tạo dáng bớt cường điệu một chút.”

Khóe miệng Dương Thư giật giật, trong lòng thâm cảm thấy buồn cười.

Cường điệu á?

Cô chính là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có được không!

Một người ngoài nghề như anh ta thì hiểu cái *beep* gì?

Nhịn lại nỗi xúc động trong tiềm thức, Dương Thư tiếp tục cười: “Anh thấy cường điều vậy thôi, chứ ảnh chụp ra sẽ rất đẹp. Hay là để tôi chụp cho anh hai tấm nha?”

Cô chỉ vào chiếc máy ảnh trên giá đỡ ở đằng xa: “Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp cho anh chắc chắn sẽ đẹp. Bình thường tôi lấy giá rất đắt, nhưng tối nay tôi chụp miễn phí cho anh. Là người khác thì không có được ưu đãi thế này đâu!”

“Không cần.” Anh ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, sau đó cầm chai rượu bên cạnh rót thêm vào. “Cô cứ chụp ảnh đi, tôi ngồi đây ngắm cảnh. Chúng ta không can thiệp lẫn nhau.”

Hiếm khi gặp được một người đàn ông vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, Dương Thư thật sự không muốn bỏ cuộc.

Sắp tới có một cuộc thi chụp ảnh chân dung với chủ đề “hoang dã.” Người đàn ông trước mặt này nhìn kiểu gì cũng thấy phù hợp với chủ đề kia.

Đôi mắt anh mang một vẻ đẹp hoang dã rất tự nhiên, lại có khí chất lạnh lùng, trông tỏa sáng hơn nhiều so với mấy người mẫu cố gắng bắt chước hình tượng này.

Lại thêm khuôn mặt anh tuấn như vậy, để cho cô chụp nhất định cầm chắc giải thưởng trong tay không phải sao?

Nghĩ nghĩ một hồi lâu rồi cô lại nói: “Vậy tôi trả tiền cho anh, anh để tôi chụp nhé?”

Khương Bái: “?”

Dương Thư: “Thế này đi, tôi thấy anh có vẻ là một thiếu gia rảnh rỗi. Mai tôi thuê anh một ngày để chụp ảnh, dựa theo giờ tính lương?”

Khương Bái cuối cùng cũng có vẻ hứng thú: “Một giờ cô trả được bao nhiêu?”

Dương Thư âm thầm tính toán một hồi, nói: “Năm mươi tệ, tám giờ là bốn trăm tệ (*), thế nào?”

(*) Nguyên tác là 四百块 nên mình edit là 400 tệ. Không biết có chính xác chưa huhu:<

“Chỉ bốn trăm thôi à?” Khương Bái lẩm bẩm, tỏ vẻ không hài lòng với giá cả.

Dương Thư nhanh chóng nói: “Tôi trả thêm cho anh 100 tệ nữa, là năm trăm một ngày! Anh đừng vội từ chối, suy nghĩ kỹ một chút.”

Khương Bái nghe vậy bật cười.

Thấy anh vẫn không hài lòng, Dương Thư nghiến răng, vội nói: “Tôi muốn dùng ảnh của anh tham gia một cuộc thi chụp ảnh, nếu đoạt giải thì tôi chia tiền thưởng cho anh, khoảng chừng hai nghìn? Hợp tác với tôi chụp ảnh một hôm mà có thể kiếm được từng nấy thì anh quá lời rồi.”

Anh ta nhìn Dương Thư, sau đó chỉ vào bản thân: “Cô biết một giờ tôi kiếm được bao nhiêu không?”

Dương Thư chép miệng: “Anh không phải làm lễ tân khách sạn này à? Chắc cũng không kiếm được nhiều. Lương hẳn là không quá cao nhỉ? Hay là anh còn làm công việc khác?”

Cô ngước mắt. “Chính xác thì công việc của anh là gì?”

“Tôi làm gì cô cũng không cần biết, ngược lại là chính cô…” Anh rũ mi và nhìn cô với ánh mắt dò xét. “Cô giấu bạn trai thuê một người đàn ông khác ở cùng một ngày liệu có thích hợp không? Dù sao bạn trai cô cũng là luật sư, lỡ anh ta kiện tôi thì sao?”

Cánh môi Dương Thư khẽ mấp máy, có chút bối rối. Sau khi im lặng chừng hai giây cô mới chợt nhớ ra mình đang giả làm bạn gái của Khương Bái.

Sao cô có thể quên việc này được chứ?

Có lẽ trong mắt Tiền Nhị Minh này, cô là loại người phụ nữ chân đạp hai thuyền.

Hình tượng của cô liên tục bị phá hủy rồi!!!

Dù sao chuyện phòng ở cũng đã sắp xếp ổn thỏa, cô vẫn nên nhanh chóng làm rõ mối quan hệ này thì hơn.

Dương Thư khẽ cúi đầu, hàng mi cong cong nhấp nháy mấy cái. Rồi cô thở dài, giọng điệu buồn, thậm chí còn hơi nghẹn ngào: “Thật ra thì tôi và Khương Bái đã chia tay rồi.”

Động tác lắc lư ly rượu của Khương Bái khẽ dừng lại.

Một giây sau đó, rượu của anh đã bị một bàn tay trắng nõn mảnh mai cướp lấy, đầu ngón tay hơi lành lạnh của cô khẽ chạm vào
anh.

Khương Bái ngước mắt lên, nhìn thấy Dương Thư cầm rượu ngẩng đầu một hơi uống cạn.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú và khóe mắt có chút ướt át, trông thật điềm đạm đáng yêu.

Sau đó cô trả lại ly rượu cho anh, nhàn nhạt nói: “Không gạt anh nữa, tôi đến đây du lịch là vì thất tình, muốn tìm một nơi giải tỏa tâm trạng.

Khương Bái cảm thấy ngày hôm nay của anh thật đặc sắc.

Chưa tới nửa ngày, anh nghe được cô gái này đơn phương nhận là bạn gái của anh. Sau đó cũng chính cô lại đơn phương nói rằng họ đã chia tay.

Lại còn diễn cứ như thật vậy!

Đây là lần đầu tiên Khương Bái gặp được người diễn sâu hơn cả cô em Khương Ngâm của mình.

Quả nhiên là chị em tốt, hợp nhau đến phát hờn, cũng không biết kỹ năng diễn xuất này là ai học từ ai.

“Ai là người đã khiến hai người chia tay vậy?” Anh đột ngột hỏi.

Dương Thư thở dài: “Chuyện này không có ai đúng ai sai. Chỉ là phát hiện chúng tôi không hợp với nhau, nên chia tay trong hòa bình.”

Cô quẹt tay lung tung trên khóe mắt: “Bỏ đi, chuyện quá khứ không nên bàn thêm.”

Sau đó cô lại nhìn “Tiền Nhị Minh”: “Tôi thuê anh một ngày để chụp ảnh thật sự chỉ vì yêu nghề thôi. Đối với chuyện tôi có người yêu hay không cũng không có vấn đề gì. Tuy anh có vẻ để ý, nhưng dù sao tôi cũng vừa giải thích rồi. Vậy nên… mai anh đồng ý giúp tôi chụp ảnh nhé?”

Khương Bái cúi đầu, có vẻ như đang thật sự nghiêm túc cân nhắc đề nghị này của cô: “Cô là đang muốn đề nghị quy tắc ngầm với tôi à?”

“Quy tắc ngầm với anh?” Dương Thư kinh ngạc, hai mắt mở to.

Lại nghe được “Nhị Minh” thở dài: “Vẫn là thôi vậy, tôi không định giá được nhan sắc của mình, huống gì giá tiền của cô trả cũng quá thấp.”

Dương Thư bị anh làm cho mắc nghẹn, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Chứ anh nghĩ nhan sắc của anh đáng giá bao nhiêu?”

Khương Bái cầm ly rượu, đầu ngón tay khẽ vuốt ve thành ly: “Nếu thuê tôi một ngày tám tiếng, vậy giảm giá cho cô, còn năm vạn nhé.”

“Năm vạn?!!!” Dương Thư sửng sốt. “Sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đi?”

Đối phương cũng không để ý lời nói của cô, tiếp lời.: “Nhan sắc này của tôi mà không đáng một ngày 5 vạn à? Cô muốn đem ảnh tôi đi dự thi, tôi còn chưa có tính thêm tiền đâu.”

Người đàn ông chậc chậc mấy tiếng, khẽ lắc đầu “Cô keo kiệt như vậy, không thuê nổi tôi đâu.”

Dương Thư: “……”

Người đàn ông kỳ quái gì thế này?

Mức độ tự luyến của anh ta phải sánh ngang với anh trai Khương Ngâm rồi đó!?

Huống hồ thái độ của anh ta lại như thế này, cho dù cô thật sự thuê anh ta thì cũng chưa chắc anh ta sẽ thuận theo ý mình mà tạo dáng.

Có khi còn thành một trận tranh cãi nảy lửa không chừng!

Thôi đi, cô vẫn là không nên tự đi tìm phiền phức.

Cô chậm rãi lùi về sau hai bước, miệng cười nhưng tâm không cười: “Vậy không làm phiền anh nữa, anh tiếp tục ngắm cảnh đi, tạm biệt.”

Sau đó Dương Thư trở lại chỗ cũ, cầm lấy giá đỡ và máy ảnh rời khỏi sân thượng, suốt cả quá trình không thể quay đầu lại.

Khương Bái dựa vào ban công nhìn thân ảnh của cô mau chóng biến mất, khóe môi cong lên nở một nụ cười.

Anh nâng ly rượu lên định rót thêm, vô tình nhìn thấy vết đỏ trên miệng ly, chính là son môi của cô ban nãy đã dính lên.

Trong đầu anh lại hiện lên khung cảnh cô uống rượu giả vờ là một người đang khổ sở vì thất tình.

Diễn cũng giống thật đấy.

——

Cố gắng tỏ vẻ đáng thương, cuối cùng thì “Nhị Minh” vẫn không đồng ý làm người mẫu cho mình, Dương Thư sau khi trở về phòng tâm trạng vẫn rất bình thường.

Cô cố gắng ngủ nhưng lại không ngủ được, thế nên đành mở máy chỉnh sửa lại mấy tấm hình vừa chụp trên sân thượng, càng nhìn càng thấy đẹp.

Lại nhớ đến “Tiền Nhị Minh” ban nãy còn chê cô tạo dáng quá cường điệu, cảm giác không phục chút nào. 

Cô chọn bốn bức ảnh đẹp nhất, sau đó đăng lên vòng bạn bè kèm dòng trạng thái: Có người bảo tôi chụp ảnh cường điệu quá~

Bức ảnh vừa được gửi đi liền được bạn chung lớp, bạn bè cùng đồng nghiệp vào thích và để lại bình luận.

Khương Ngâm cũng bình luận ở dưới mấy tấm ảnh: Cậu nên bảo anh ta đi khám mắt đi. Chị Thư của chúng ta là đỉnh nhất.

Dương Thư đọc bình luận, cảm thấy tâm trạng vui vẻ được phục hồi lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Đột nhiên, cô ấy nhận được một thông báo khác.

Khương Bái ấn thích bài biết của cô.

Dương Thư còn tưởng là ảo giác, dụi dụi mắt chăm chú nhìn—

Thật sự là anh trai của Khương Ngâm, Khương Bái.

Cô mở giao diện trò chuyện WeChat với Khương Ngâm, gõ gõ: [Khương Khương, anh trai của cậu ấn thích bài viết của tớ kìa. Không phải cậu bảo anh ấy rất bận hả? Vả lại anh ấy hành động như vậy nghĩa là đã tha lỗi cho tớ vì giả làm bạn gái anh ấy rồi đúng không? ]

Khương Ngâm: [Anh tớ bình thường còn chẳng thèm thích ảnh của tớ, cậu có nhầm không thế?]

Nửa phút sau, Khương Ngâm lại nhắn: [Tớ vừa xem rồi, đâu có đâu?]

Dương Thư định chụp màn hình cho cô ấy xem, nhưng thông báo đó đã biến mất.

Dương Thư buồn bực nhắn: [Tớ thật sự đã thấy mà, hình như anh ấy hủy bỏ rồi.]

Khương Ngâm: [Ồ, chắc là anh ấy trượt tay chăng?]

Dương Thư cảm thấy khó hiểu: [Trượt tay có xíu thì hủy làm gì chứ?]

Thấy Khương Ngâm một lúc lâu chưa trả lời, Dương Thư cũng không hỏi nữa, định tắt đèn đi ngủ. Nhưng sau đó lại thấy Khương Ngâm gửi cho cô một cái ảnh chụp màn hình. Có vẻ là hộp chat của cô ấy và anh trai.

Khương Ngâm: Anh hai, nãy anh ấn thích ảnh của Thư Thư hả?

Khương Bái: Anh bấm nhầm.

Khương Ngâm: Bấm thì cũng bấm rồi, anh hủy làm gì?

Khương Bái: Anh của em sao có thể tùy tiện ấn thích cho người khác? Không thu hồi lỡ em ấy hiểu nhầm anh thích em ấy thì sao?”

Khương Ngâm: …

Khương Bái: Mà em hỏi anh làm gì? Chắc không phải em ấy tưởng anh thích rồi lại hủy là vì muốn gây sự chú ý chứ?

Khương Bái: Em nhớ nói lại với em ấy một tiếng, để em ấy biết rõ chứ đừng tự luyến.

Dương Thư lịch sử trò chuyện của hai anh em, cảm giác thật khó nói,

Một lúc sau, cô trả lời Khương Ngâm: [Em gái à, trình độ của anh trai em thế này không thể gọi là tự luyến đâu.]

[Phải gọi là vô địch tự mãn, không ai sánh bằng!!!]

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện