Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 6


trước sau

Edit: Meggie2010

Hôm nay, Mộ Tinh Đan làm xong toàn bộ điểm tâm vừa từ trù phòng đi ra, lại phát hiện hình như hạ nhân bận rộn hơn rất nhiều so với bình thường.

Trông thấy lão quản gia đang đi tới từ phía đối diện, nàng liền chặn hắn lại hỏi "Quản gia, tại sao trong lại đột nhiên bận rộn như vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Tinh cô nương, mẫu thân của tướng quân muốn tới thăm tướng quân, cho nên trong phủ đang rất bận rộn!" Lão quản gia cúi đầu có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng nàng, bởi vì hắn biết lần này Bắc thượng không chỉ có Thịnh lão phu nhân, còn có thiếu phu nhân tương lai do lão phu nhân đích thân chọn lựa.

Nhưng chủ tử đã dặn dò chuyện này không thể để cho những người khác biết, bao gồm cả Tinh cô nương, cho nên hắn cũng không dám lắm mồm.

"Thật sao?" Không nghĩ nhiều, Mộ Tinh Đan phất phất tay để cho hắn đi bận rộn.

Rẽ vào một chỗ ngoặt, nàng đi vào viện của Thịnh Hạo Nhiên, lại thấy hắn đang nhíu mày suy tư đối với binh đồ trên bàn.

Nàng tiếp tục bước nhẹ nhàng, đi tới bên cạnh hắn, sau khi nhìn binh đồ một chút, im lặng đứng sau lưng hắn.

Thời điểm hắn chuyên tâm, nàng rất thức thời không quấy rầy hắn. Dù sao công việc của hắn là bảo vệ một tòa thành trì, còn là cửa khẩu của một quốc gia.

"Nàng đã đến rồi." Hắn thu hồi binh đồ, giữa chân mày có nếp nhăn khó mà xóa đi.

"Phiền não gì sao? Gần đây biên thành không có chiến sự, còn có rắc rối gì nữa hay sao?” Nàng mềm mỏng hỏi.

“Thiên Kình vương triều rõ ràng có ý đồ muốn xâm lược triều ta, nhưng gần đây lại không có bất kỳ động tác nào, chuyện này ngược lại làm cho người ta sinh nghi. Hơn nữa lúc nãy ta vừa mới tỉ mỉ xem xét binh đồ, phát hiện gần đây hình như mũi tiến công chính của bọn họ là phía Đông của thành trì. Mặc dù cách nơi này của chúng ta cả ngàn dặm, nhưng e là dự định chuyển đường vòng để thong thả tấn công thành trì.” Hắn từ từ nói đến chuyện quân tình, không có nửa phần che dấu.

Hắn từng đàm luận binh pháp với nàng mấy lần, phát hiện nàng mặc dù không có biện pháp chính xác nói có sách, mách có chứng, nhưng quan niệm lại mới mẻ độc đáo, hơn nữa có thể tung hoành ngang dọc toàn cục, khiến hắn không chỉ yêu thương nàng, thậm chí còn coi nàng như một bằng hữu tốt cùng nhau thảo luận.

“Như vậy à…” Mộ Tinh Đan rủ mắt xuống, trong lòng có điểm phức tạp.

Thật ra chuyện tình hắn muốn biết nàng cũng có thể ủy thác Tam Sắc lâu đi điều tra, nhưng nếu là như vậy, thì nàng phải đối mặt với chất vấn của hắn những tin tức kia là từ đâu ra. Mặc dù hắn là người nàng thích, nàng vẫn chần chờ có nên tiết lộ những bí mật này với hắn hay không.

Nhìn khuôn mặt nàng lộ ra lo lắng, hắn cười nhẹ vỗ vỗ tay nàng, “Đừng bận tâm nhiều, đây không phải là chuyện mà nàng cần lo lắng. Huống chi biên thành này cũng không phải dễ công phá như vậy. Năm nay vì chống lại Kình vương quân, tường thành được xây dựng tương đối vững chắc, hơn nữa đều gia tăng trọng binh đóng giữ.”

“Nhưng bọn hắn có thể đi đường vòng mà!” Cũng không phải ngu đần cần gì nhất định phải phá thành chứ!

Hắn cười cười, chỉ chỉ binh đồ. “Băn khoăn của nàng đương nhiên là có đạo lý, may mắn hai bên biên thành đều là vùng đất sa mạc, hơn nữa có rất nhiều lưu sa (cát chảy), bình thường thương lữ cũng còn không dám tự ngông cuồng xác định đi qua, huống chi là đại quân? Trước mắt ngoại trừ con đường bằng phẳng đã xây dựng xong ở bên ngoài, muốn từ những địa phương khác tiến vào, thứ nhất là mục tiêu quá rõ ràng, thứ hai chính là so với công thành còn nguy hiểm hơn.”

Mặc dù xem thường quan niệm cổ xưa nữ nhân chỉ là kẻ yếu đuối cần được bảo vệ của hắn, nhưng nàng cũng không để ý việc làm một người yếu đuối trước mặt hắn, chớp chớp mắt nghe hắn nói về chuyện quân sự.

Lần nữa nổi lên nụ cười, nàng trêu ghẹo nhìn hắn, “Vậy thì tướng quân đại nhân, chuyện gì mới là chuyện ta cần lo lắng?”

Nhìn ánh mắt linh động tinh quái của nàng, hắn vội vàng nói: “Đừng nghĩ làm ra những trò bịp bợm khác, ngoan ngoãn ở trong phủ này là được rồi.”

“Hừ! Ngươi cũng đừng oan uổng ta, bình thường ta không phải cũng ngoan ngoãn ở trong phủ sao?” Nàng nhướng mày, không nhịn được phản bác.

Nói đùa, nếu không phải vì hắn, nàng đã sớm ầm ĩ biên thành này đến long trời lở đất rồi, đâu để cho tòa thành này tiếp tục bình tĩnh như vậy được.

“Vậy thì tốt, hy vọng có thể cứ tiếp tục như vậy.” Hắn nói xong, lại nghĩ đến một chuyện, không khỏi nhíu chặt lông mày, đồng thời ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

Phỏng chừng nương và biểu muội kia sẽ đến trong hai ngày nữa, hắn không thể nào để nàng rời đi phủ tướng quân, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ phải chạm mặt. Nhưng đến lúc đó hắn phải giải thích thế nào với nàng thân phận của biểu muội mà mẫu thân mang đến đây?

“Đúng rồi, nghe nói nương ngươi sắp đến đây thăm ngươi?” Mộ Tinh Đan chuyển đề tài, không muốn hai người lại tranh chấp về vấn đề “nữ quyền” nữa. Vẻ mặt hắn đột nhiên căng thẳng, “Là ai nói cho nàng biết?”

Nàng có chút nghi hoặc nhìn hắn, cười nói: “Sao đột nhiên lại khẩn trương như vậy? Là vì ta nhìn thấy bọn hạ nhân gần đây rất bận rộn, nên mới tìm quản gia để hỏi. Thế nào? Không thể hỏi sao?”

“Không có việc gì.” Hắn ổn định tâm thần, một câu qua loa.

“Thật không?” Nàng không quá tin tưởng nhìn hắn, “Nhưng mà ta...”

“Đừng đa tâm, trở về phòng nghỉ ngơi đi! Ta muốn đến binh doanh để bàn bạc một vài chuyện.”

Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn đến ánh mắt hắn, biết mình không có biện pháp có được những đáp án khác từ trong miệng hắn, nàng cũng không muốn lại tự tìm mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thấp xuống, “Được rồi! Ta đi trước, đỡ phải tiếp tục ở đây chọc người ghét.”

Mặc dù buồn bực hắn không hiểu phong tình, nàng vẫn còn thói quen cho hắn một bậc thang.

Nếu hắn có thể xin lỗi trước khi nàng đi ra khỏi gian phòng, nàng có thể tha thứ hắn. Mộ Tinh Đan có chút nguôi giận nghĩ, bước chân bước càng đi càng chậm.

Vậy mà, cho đến khi nàng bước ra khỏi cánh cửa, Thịnh Hạo Nhiên đầy bụng tâm sự vẫn không đuổi theo, khiến nàng càng nghĩ càng tức giận chạy về phòng, nặng nề đóng cửa lại.

Lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh, cùng lúc suy nghĩ về vấn đề của chính mình, đều không giải thích được.

Trên một quan lộ của biên thành, một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy vội.

Trong xe ngựa, trên khuôn mặt của thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu lục nhạt hiện đầy nghi ngờ và bất an, xoắn chiếc khăn thêu trong tay, "Di nương, Hạo Nhiên ca ca thật sự... Sẽ không tức giận sao?"

Lão phu nhân đang ngồi nghỉ ngơi một bên mở mắt ra, uy nghiêm hỏi, "Hắn tức giận cái gì?"

"Ta nghe nói, biểu ca đã thích một nữ tử..."

"Cái loại nữ tử thanh lâu không đứng đắn đó há có thể so sánh với ngươi?" Thịnh mẫu nâng cao âm điệu. Giận dữ chê bai phản đối.

"Lần này đến biên thành ngoài xử lý hôn sự của các ngươi ra, ta cũng muốn nói chuyện rõ ràng với hắn. Đường đường một đại tướng quân, lại cùng một nữ tử kề vai sát cánh ngay trong phủ tướng quân, trầm mê nữ sắc, làm sao xứng đáng với công lao ta một thân một mình nuôi hắn lớn lên, vất vả cực nhọc cho hắn đọc sách thánh hiền!"

"Di nương nói đúng." Thiếu nữ khẽ gật đầu, không tiếp tục phản bác nữa.

"Như Yên, tin tưởng di nương, di nương nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, ngươi đọc đủ thứ thi thư, giáo dưỡng khuê phòng đều là thượng tuyển, ta tin tưởng Hạo Nhiên thấy ngươi chắc chắn cũng sẽ thích ngươi." Thịnh mẫu vỗ nhẹ tay của nàng, trấn an tâm tình bất an của tiểu cô nương.

"Dạ, di nương." Hứa Như Yên rủ xuống hai má đỏ hồng, sợ hãi ứng tiếng, tâm tư đã sớm bay tới trên người vị hôn phu tương lai ở biên thành.

Nàng từ nhỏ đã ở bên cạnh Hạo Nhiên ca ca, mãi cho đến khi hắn tham gia quân ngũ đi chinh chiến, hình ảnh bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ của hắn đã khắc sâu trong lòng nàng từ lâu.

Nhưng đã nhiều năm không gặp, bây giờ hắn thay đổi như thế nào nhỉ? Lại sẽ yêu thích nàng sao?

Một chiếc xe ngựa phong trần mệt mỏi dừng lại trước cửa phủ tướng quân, phu xe nhảy xuống xe, lớn tiếng hô to với hộ vệ gác cổng, "Thịnh lão phu nhân đến."

Vừa nghe tiếng la kia, nô bộc trước cửa vội vàng đi thông báo quản gia, những người còn lại thì vội vàng dỡ hành lý từ trên xe ngựa xuống, đồng thời dìu đỡ Thịnh mẫu và Hứa Như Yên xuống xe.

Từ xa Mộ Tinh Đan nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo và tiếng bước chân vội vã của hạ nhân, nhấc váy định đến tiền sảnh xem thử có thể giúp đỡ được gì hay không.

Dù sao hiện tại trong phủ tướng quân không có người cai quản, ngày hôm qua Hạo Nhiên đã đến binh doanh để tiến hành thao luyện như thường lệ. Nàng coi như tạm thời là nửa chủ nhân trong phủ tướng quân này, cần phải hỗ trợ tiếp đãi mẫu thân của hắn.

Nhưng mà, so với tốc độ đi lại chậm rì rì của nàng, bọn hạ nhân động tác nhanh nhẹn đã sớm chạy vội đến tiền thính tập hợp. Thế cho nên đến khi Mộ Tinh Đan đến được tiền sảnh, thì phía trước đã đứng một hàng hạ nhân thật dài, nàng chỉ có thể chôn chân trước cửa, tìm cơ hội vào trong.

Thịnh mẫu nhìn bọn hạ nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh hài lòng gật đầu một cái, sau đó bảo Hứa Như Yên ở bên cạnh đứng dậy, "Đây là tướng quân phu nhân tương lai, sau này các ngươi phải cẩn thận hầu hạ."

Lời này vừa nói ra, trừ lão quản gia đã sớm biết rõ tình hình, tất cả những hạ nhân khác đều xôn xao một trận.

Bởi vì trong lòng bọn họ đều cho rằng Tinh cô nương đang được tướng quân sủng ái hết mực kia tám chín phần mười nhất định sẽ là tướng quân phu nhân tương lai. Nào biết Thịnh lão phu nhân vừa đến, lại dẫn theo một nữ nhân nói rằng đây mới là tướng quân phu nhân tương lai.

Thịnh mẫu hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát lớn, "Huyên náo như vậy thì còn ra thể thống gì!"

Nhất thời mọi người yên tĩnh lại, lẳng lặng nghe nàng nói, bao gồm Mộ Tinh Đan với gương mặt đóng băng đứng ở phía sau cùng.

"Mặc kệ trước kia tướng quân đã làm ra hành động gì, ta đều không quan tâm. Cổ nhân đã nói, chuyện chung thân đại sự, nghe lệnh của cha mẹ, lời của mối mai. Nếu ta đã thay tướng quân đính ước cửa hôn sự này, tướng quân chắc chắn sẽ không từ chối.”

Thịnh mẫu quay đầu giận dữ: “Quản gia, hôm nay tướng quân không có ở đây, vậy thì do ta làm chủ. Cuối tháng sau là một ngày tốt, thích hợp làm hỉ sự. Kể từ hôm nay ngươi mang theo bọn hạ nhân lo liệu hôn lễ, nhất định phải hợp cổ lễ, mỗi chi tiết đều không được sơ sót, hiểu chưa?”

“Dạ! Tiểu nhân biết.”

“Như Yên.” Thịnh mẫu kéo tay Thịnh mẫu kéo tay Hứa Như Yên lại, dịu dàng phân phó, “Tương lai ngươi không những là thê tử của tướng quân, mà còn là chủ mẫu của phủ tướng quân này. Trong khoảng thời gian này ngươi cũng tìm hiểu sơ qua tình hình trong phủ này một chút, chỗ nào không hiểu thì hỏi quản gia để sau này làm việc cũng thuận lợi hơn.”

Hứa Như Yên cúi đầu dịu dàng ưng thuận, trên gò má phấn có ửng đỏ ngượng ngùng, “Dạ, di nương, Như Yên biết.”

Nhìn thấy mọi chuyện được an bài không sai biệt lắm, Thịnh mẫu gật đầu một cái, sau đó quay đầu lại hỏi: “Quản gia, ta cũng có chút mệt mỏi, gian phòng đã thu xếp xong chưa?”

Lão quản gia gật đầu một cái, “Đã thu xếp tốt, lão phu nhân, ngài vẫn ở sương phòng phía sau gian phòng của tướng quân như cũ, nơi đó rất thanh tịnh. Còn Như Yên cô nương cũng được an bài ở nơi đó…”

Thịnh mẫu không vui nhăn mày, “Quản gia, chờ chút, đem hành lý của Như Yên đổi đến căn phòng đối diện của tướng quân đi. Nàng là tướng quân phu nhân tương lai, để cho nàng và tướng quân ở gần một chút, sau khi hai người đại hôn đồ đạc cũng đỡ phải di chuyển một đoạn đường dài.”

Lão quản gia vừa nghe, mặt lộ vẻ khó khăn “Chuyện này…”

“Thế nào?”

“Lão phu nhân, phòng kia… Hiện nay đã có người ở rồi.” Lão quản gia nhắm mắt kiên trì nói.

“Hả? Là ai?”

“Là… Là… Tinh cô nương.”

Hắn vừa mới nói xong, Thịnh mẫu lập tức vỗ bàn một cái, trung khí mười phần hét lớn. “Cái loại nữ nhân đó sao xứng ở đối diện tướng quân, tướng quân hồ đồ, các ngươi cũng hồ đồ theo sao? Phái người đi thu dọn hành lý của nàng dời đến phòng khác đi, sau đó để cho Như Yên tiến vào nghỉ ngơi.”

Mặc dù Thịnh mẫu chuyên quyền quyết định, nhưng cân nhắc đến việc dù sao cũng là nhi tử của mình cho phép nàng kia vào ở, cho nên bà cũng không làm khó lão quản gia, chỉ làm cho nàng đổi phòng, mà không trực tiếp đuổi nàng ra cửa.

“Phải không? Thì ra ta không có quyền ở trong phủ tướng quân…” Kèm theo nụ cười ngọt ngào, giọng nói Mộ Tinh Đan truyền vào từ ngoài cửa.

Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía sau, nhận ra mình cản đường hạ nhân vội vàng nhường ra một con đường.

Lão quản gia thấy Mộ Tinh Đan, trong lòng lập tức lạnh lẽo. Bởi vì người kia bình thường luôn mang theo nụ cười hòa khí trên mặt, bây giờ lại hiện ra nồng đậm băng sương.

Thật nực cười không phải sao?

Không ngờ nàng đến một thế giới khác lại đụng phải loại tiết mục ác bà bà này? Oh! Còn có một vị hôn thê nhìn có vẻđiềm đạm đáng yêu, Mộ Tinh Đan giễu cợt câu môi.

“Ngươi chính là nữ tử thanh lâu kia?” Thịnh mẫu hí mắt quan sát Mộ Tinh Đan.

“Ta không biết ngươi nghe được tin tức đó từ đâu. Chỉ có điều, ta kinh doanh là tửu lâu, không phải thanh lâu, bất đồng là có nhiều cô nương bồi rượu hơn so với các tửu lâu bình thường khác, tuy nhiên giữa hai bên vẫn còn kém rất xa.” Nàng cười nhạt giải thích, vô hạn phong tình khiến tất cả mọi người chưa bao giờ thấy qua mị thái như thế của nàng đều nhìn đến choáng váng hai mắt.

“Phải không? Nhưng trong mắt ta, nữ hầu rượu cũng không phải là công việc có thể lên được mặt bàn. Cũng tốt, ngươi đã tới ta cũng đỡ mất công phải đi tìm ngươi.” Thịnh mẫu khí thế bức người nói, “Dọn sạch sẽ gian phòng của ngươi đi, để Như Yên chuyển vào, sương phòng đối diện tướng quân chỉ có Như Yên mới có tư cách ở.”

“Nếu là ý của lão phu nhân, muốn ta thu dọn tự nhiên không thành vấn đề.”

Thịnh mẫu có chút ngoài ý muốn vì nàng thuận theo như vậy. Nghi hoặc nhìn nàng, quả nhiên Mộ Tinh Đan có lời muốn nói phía sau.

“Chẳng qua nếu vị muội tử này không để ý những chuyện ta và tướng quân đã làm ở trong phòng, không ngại ngủ ở trên chiếc giường mà ta và tướng quân đã cùng ngủ qua, thì ta cũng không để ý chút nào.” Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên nói, đáy mắt có ác ý trêu cợt.

Nàng và giang hắn cũng chỉ mới hôn môi, chưa vượt qua chuyện tình củi khô lửa bốc. Nhưng tin chắc rằng nàng vừa nói rõ ra như thế, sẽ khiến cho Thịnh lão phu nhân khinh thường nàng cũng đều không xuống đài được.

Ngôn ngữ phóng đãng như vậy khiến tất cả mọi người đều hít vào một hơi, Hứa Như Yên đứng bên cạnh Thịnh Mẫu cũng trắng xanh cả mặt, xoắn chiếc khăn trong tay càng chặt hơn.

Hạo Nhiên ca ca thích nữ tử như vậy sao? Xinh đẹp như vậy… Còn có tự nhiên, đó là nàng cả đời cũng không làm được. Hứa Như Yên tự ti mặc cảm nghĩ.

“Ngươi… như thế nào nói ra những lời vô sỉ như vậy?” Thịnh mẫu thở không ra hơi, tay run run chỉ vào nàng.

Mộ Tinh Đan lẳng lơ vén tóc, ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ, “Vô sỉ? Là ai vô sỉ đây? Ta cũng chỉ nói ra sự thật mà thôi, huống chi ta rất là hào phóng nhún nhường vị muội muội đây vào ở trong viện kia. Ta không tranh không giành, ta không khóc không nháo, chẳng lẽ như vậy cũng coi là vô sỉ?

Thịnh mẫu cảm thấy mình sắp bị tức đến hôn mê, “Quản gia, tướng quân đâu? Tìm hắn về cho ta. Ta muốn hỏi hắn một chút, sao hắn lại bị nữ tử không biết trên dưới, không biết xấu hổ như vậy cầu hôn? Ta muốn hỏi hắn rốt cuộc đã vứt sạch thánh hiền đọc được đi đâu rồi, vậy mà lại cho phép một nữ tử trong phủ diễu võ dương oai!”

Khẽ cười một tiếng, Mộ Tinh Đan vẽ ra cười nhạt, “A! Ta có thể nói cho ngài tướng quân đi đâu, cần gì phải hỏi quản gia chứ! Tướng quân hắn đến quân doanh tiến hành thao luyện thường ngày phải hai ba ngày nữa mới trở về!”

Thịnh mẫu chỉ cảm thấy nụ cười của nàng giống như đang chọc giận nàng, làm cho tim nàng treo cao, đột nhiên không thở nổi.

Hứa Như Yên vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng kêu, “Di nương! Di nương! Ngài không sao chứ?”

“Ta… hô hô… ta không sao.” Thịnh mẫu tức giận trợn trừng mắt nhìn Mộ Tinh Đan một thân hồng y đang cười đến kiều diễm.

“Cút, cút cho ta, ta không muốn gặp lại ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi có thể vào cửa Thịnh gia ta, Hạo Nhiên tuyệt đối không thể có một thê tử như ngươi, ngay cả thiếp của ta cũng không cho phép!”

Mộ Tinh Đan nghe xong cũng không tức giận, chỉ là giễu cợt cười nhạt một tiếng. “Thiếp? Có lẽ ngay cả chính thê ta cũng không nguyện làm, ngài không cần lo lắng quá nhiều.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi, lưu lại mọi người sững sờ nhìn bóng lưng kiên cường bất khuất của nàng lúc rời đi. Mà nàng đi thẳng ra cửa, mới để cho tức giận leo lên mặt của nàng, cắn chặt môi rỉ ra một tia máu
nhàn nhạt.

Thịnh Hạo Nhiên, ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào cho ta một cái công đạo!

Nếu ngươi dám phụ ta, ta cũng tuyệt đối không cưỡng cầu! Nàng âm thầm thề trong lòng.

Ban đêm, một khoái mã cấp tốc chạy băng băng, thẳng đến trước phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống, sau khi giao ái mã đang không ngừng thở phì phì cho người gác cổng, hắn sải bước đến hậu viện.

Hắn chưa bao giờ hoảng loạn giống như vậy, đến nỗi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn nén lại một chỗ.

Đi vào hậu viện, hắn dừng lại trước sương phòng của mẫu thân, sau đó hít một hơi thật sâu mới khẽ gõ cửa phòng, "Nương, ta đã trở về."

"Vào đi." Âm thanh nhàn nhạt của Thịnh mẫu truyền ra, làm cho người ta nghe không ra hỉ giận.

Thịnh Hạo Nhiên thận trọng tiến vào phòng, không hề bất ngờ khi nhìn thấy có thêm một thiếu nữ cũng đang ở bên trong.

"Nương."

Thịnh mẫu cũng không thèm liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đã là một tướng quân, ta cũng không thể trừng phạt ngươi nữa, nhưng ngươi có biết mình đã phạm sai lầm gì không?"

Mắt Thịnh Hạo Nhiên trầm xuống, biết mình lập tức sẽ gặp phải vấn đề không thể không đối mặt, hắn tận lực đáp lời bằng âm thanh vững vàng, "Nương, hài nhi không hiểu người đang nói gì?"

Thật ra thì quản gia đã sai người đến nói với hắn chuyện đã xảy ra vào sáng sớm hôm nay, về chuyện này hắn cũng đã hiểu sơ qua . Nhưng một bên là mẫu thân một thân một mình nuôi dưỡng hắn lớn lên, một bên là nũ tử mình yêu mến , phải che chở ai đây ?

“ Không hiểu ?” Ánh mắt sắc bén của Thịnh mẫu nhìn hắn , “ Thật sự không hiểu hay là không muốn hiểu ? Ngươi có biết nữ tử ngươi nuôi dưỡng ở trong phủ kia đã nói những lời phóng đãng đến mức nào hay không ? Ngươi có biết nàng chống đối ta như thế nào không ? Nếu như ngươi hiểu lời ta nói , nên sớm đuổi nàng ra khỏi phủ , tránh phá hư quy củ của phủ tướng quân .”

Thịnh Hạo Nhiên cúi đầu , không nói một câu .

“ Sao lại không nói lời nào ?” Thịnh mẫu không nhịn được lửa giận càng cháy mạnh , “ Chẳng lẽ ngươi còn định giữ lại nữ nhân không đứng đắn đó ?”

“ Hài nhi … Quả thực hài nhi không có ý định cho nàng rời đi .” Hắn căng răng, lần đầu tiên chống lại yêu cầu của mẫu thân .

Đó là nữ nhân hắn yêu , là thê tử duy nhất mà hắn sớm quyết định muốn lấy , sao hắn có thể cho nàng rời đi như vậy được ?

Cho dù là mẫu thân từ trước giờ hắn luôn tôn kính cũng không thể buộc hắn làm ra quyết định như vậy .

“ Hồ đồ !” Thịnh mẫu giận dữ vỗ bàn

Hứa Như Yên đang ở một bên thì cắn môi , chịu đựng không để tiếng nấc nhẹ của mình truyền ra . Nhưng vành mắt đỏ hồng không dám tin nhìn hắn .

“ Ngươi làm như vậy có để Như Yên vào mắt , có để nương như ta vào mắt sao?” Nàng giận dữ mắng mỏ , bởi vì tức giận mà lồng ngực nhanh chóng phập phồng .

Hắn cắn răng . “ Xin nương tha thứ .”

“ Tha thứ ? Ngươi lấy Như Yên ta mới có thể tha thứ .” Thịnh Mẫu lạnh lùng nói . “ Chỉ có Như Yên mới đủ tư cách làm dâu của nhà chúng ta , xứng đáng là một tướng quân phu nhân , những nữ tử khác ta đều sẽ không thừa nhận , về phần nữ nhân lớn mật vô sỉ kia lại càng không thể nào .”

“ Nương , ta khẳng định sẽ không lấy Như Yên , hơn nữa …” hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn mẫu thân , “ Ta hy vọng người có thể chấp nhận cho Đan nhi vào cửa , bởi vì nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy .”

“ Không thể nào ! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân phóng đãng kia vào cửa .” Thịnh mẫu cự tuyệt không chút cân nhắc , “ Hạo Nhiên , ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút , ngươi thân là một tướng quân , lại lấy một nữ hầu rượu vào cửa , người ngoài sẽ nhìn ngươi ra sao ? Con đường làm quan của ngươi ở đây sẽ phải chịu bao nhiêu chê cười ? Những vấn đề này ngươi có nghĩ tới chưa ?” Thịnh mẫu có gắng ân cần khuyên bảo .

“ Hài nhi … Chưa từng nghĩ tới .” Vẻ mặt hắn kiên định nhìn lại mẫu thân , “ Đan nhi là nhân ta yêu , cũng là nữ tử duy nhất cả đời mà ta muốn lấy , ta không muốn ủy khuất nàng , cho dù ta sẽ mang tiếng xấu gì đi nữa .”

“ Ngươi …” Thịnh mẫu còn muốn nói tiếp , nhưng lại bị Hứa Như Yên kéo kéo ống tay áo , bà quay đầu nhìn lại , chỉ thấy nàng lắc đầu một cái .

Hứa Như Yên ngẩng đầu lên , hốc mắt ửng hồng không thấy nước mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ kiên định , “ Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .”

Thịnh Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhỏm , sau đó lộ ra nụ cười nhạt , “ Như Yên , cám ơn ngươi đã tán thành , nhưng ngươi không cần phải như thế . Nếu ta đã quyết định Đan nhi là thê tử duy nhất của ta , thì đối với những nữ nhân khác , ta cũng sẽ không còn bất cứ tâm tư gì khác nữa .”

Như Yên vừa nghe hắn nói như vậy , nhất thời ngốc lăng , nên không biết phải nói gì .

“ Nương , hài nhi công vụ bề bộn , xin được cáo lui trước rời đi .” Hắn vội vàng muốn gấp gáp rời đi .

Thịnh mẫu thấy con dâu tương lai cũng đã mở miệng , cũng chỉ có thể lắc đầu một cái sau đó khoát tay , “ Đi làm việc đi !”

Mặc dù không hài lòng , nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt kiên trì như vậy của nhi tử , tiếp tục tranh chấp cũng sẽ không có kết quả gì , không bằng trước cứ qua loa với hắn đã rồi nói sau .

Hạo Nhiên ca ca , ta nguyện ý đẻ cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa , cùng hầu hạ phu quân .

“ Như Yên , cám ơn ngươi đã tác thành …”

“ Ha…ha…” Sắc mặt Mộ Tinh Đan khó coi cười cười , trong đầu không ngừng hiện lên giọng nói của nam nhân kia .

Nam nhân đó đã từng hôn nàng , sủng ái nàng , cũng đã từng nói chỉ thích một mình nàng !

Hắn còn nói tiếp cái gì nàng không biết , bởi vì nàng chạy nhưng mà cũng không quan trọng . Dù sao , ý tứ của hắn đã rất rõ ràng , không phải sao ?

Bóng dáng yếu ớt của nàng chạy về trong phòng , trong mắt ngoài hoảng hốt , còn có nhàn nhạt oán hận và không hiểu .

Nếu muốn lấy nữ nhân khác , tại sao còn muốn kiên trì giữ nàng lại ?

Hắn coi nàng là gì ? Hắn tưởng rằng nàng nói đừng phụ nàng m cũng chỉ muốn một danh phận thê thiếp thôi sao ? Hắn cho là nàng hiếm lạ danh hiệu nhàm chán ấy hay sao ?

Rốt cuộc nam nhân mà nàng thích là người như thế nào ? Nàng đột nhiên không hiểu

Nếu hắn thật lòng thích nàng , vì sao không dựa vào lý lẽ để tranh đấu cho tình yêu của bọn họ với mẫu thân của hắn ?

"Đan nhi."

Mộ Tinh Đan chuyển mắt. Thịnh Hạo Nhiên vẫn chưa cởi bỏ quân giáp, bóng dáng vẫn cao ngất như cũ nhưng lại có chút tang thương, trên mặt mang nụ cười mệt mỏi đi vào trong phòng nàng.

"Tướng quân đại nhân tìm ta có việc sao?" Nàng quay đầu, không để cho hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Hắn nhíu nhíu mày, không biết mình đã làm gì chọc cho nàng tức giận, "Đan nhi, từ hai ngày trước nàng cũng không quan tâm đến ta, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn giận ta sao?"

"Ta làm gì có tư cách để tức giận!" Nàng cười lạnh, "Tướng quân đại nhân của chúng ta anh minh thần dũng, làm gì có chuyện loại người hạ đẳng như ta dám tức giận."

Nàng lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc khiến hắn không nhịn được cũng giận tái mặt, "Đan nhi, ta sủng nàng , không có nghĩa là ta có thể dễ dàng tha thứ việc nàng cố tình gây sự." Hắn rất lo lắng nếu như sau này hắn xuất chinh, tính tình nàng như vậy, làm thế nào chung sống với mẫu thân.

Nhưng hiển nhiên là hai người đối với ý tứ từng câu nói có sự hiểu lầm khá lớn.

"Oh! Đúng rồi, đương nhiên là ta cố tình gây sự." Nàng khoa trương xoay đầu lại, sau đó dùng nụ cười châm chọc nhìn hắn, "Dù sao ta cũng không phải là tiểu thư khuê các một tay Thịnh lão phu nhân bồi dưỡng ra, mà chỉ là một nữ hầu rượu không lên được mặt bàn mà thôi!"

"Nàng đang ghen sao? Hay là đang oán trách nương ta hôm nay làm nàng tức giận?" Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt cay nghiệt không giống như xưa của nàng, "Đừng như vậy, ta không thích nàng nói những lời như vậy."

"Không thích? Không thích cái gì? Lại yêu thích những thứ gì ở ta?" Mộ Tinh Đan trực tiếp nhìn hắn chằm chằm, "Ta nói rồi ta thích ngươi, nhưng mà ta cũng đã nói nếu như có một ngày ngươi phụ ta, ta nhất định sẽ không cưỡng cầu mà rời đi ngươi sao?"

Tâm rét lạnh, hắn nghiêm túc nhìn nàng, "Ta cũng không phụ nàng."

Cũng không phụ ta? Ha ha! Thật nực cười!

Nàng cười, cuồng vọng mà thê lương, thậm chí đến mức khóe mắt cũng cười ra nước mắt, sau đó đứng thẳng người nhìn hắn, từng chữ từng câu chậm rãi nói, "Thịnh, Hạo, Nhiên, ngươi muốn lấy nữ nhân khác, ngươi còn dám nói ngươi không phụ ta?"

"Lúc nãy ta đã nói chuyện với Như Yên, nàng đã biết --" ta quyết tâm sẽ không lấy nàng vào cửa.

“Biết cái gì? Biết có một nữ nhân không biết xấu hổ như ta ngăn cản trước mặt nàng? Biết rồi, nàng sẽ khoan dung đại lượng bao dung ta?” Nàng mặt lạnh lui từng bước, “Thịnh Hạo Nhiên, trước tiên sao ngươi không hỏi ta một chút ta có khoan dung độ lượng như nàng hay không? Mộ Tinh Đan ta là ai? Ta còn chưa lưu lạc đến mức cùng người cộng thị nhất phu, không biết tự ái dương dương tự đắc.”

Nàng cao ngạo. Tình yêu của nàng phải duy nhất mà trọn vẹn. Nếu hắn thật sự yêu nàng đủ sâu, hắn nên hiểu điểm này.

“Nàng--” hắn cau mày muốn giải thích, lại bất thình lình bị thanh âm hốt hoảng của lão quản gia cắt đứt.

“Tướng quân, hai trăm dặm có tín hiệu bốc cháy, Liễu phó tướng thỉnh ngài khẩn cấp trở về doanh trại để lãnh binh!”

Kèn lệnh xuất chinh vang dội trong đêm tối thúc giục hắn, nhưng hắn lại không an tâm nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt đang đứng ở một bên nhìn hắn.

Cuối cùng, ống tay áo của hắn rung lên, “Chờ ta trở về nói tiếp.”

Lão quản gia cũng vội vã theo sau hắn đi ra ngoài.

Cửa cũng đóng lại sau khi bọn hắn rời đi, Mộ Tinh Đan tê liệt ngồi bên mép giườn, nghe từng tiếng kèn vang lên, thời gian trôi đi nến đỏ trên bàn càng ngày càng ngắn, những giọt lệ đỏ tươi tan ra nở đầy trên đất.

Dọn dẹp hành lý, Mộ Tinh Đan im lặng nhìn Lưu Tinh đứng ở một bên không nói một lời.

“Chủ tử, ngươi muốn đi thật sao?”

“Ta cho là ta đã truyền lệnh chúng ta thu thập xong hành lý liền chạy lấy người.”

“Nhưng chủ tử… Chúng ta biết rõ ràng thành này không tới nửa tháng thì sẽ bị quân địch công phá.” Lưu Tinh trầm giọng nhắc nhở.

Dừng lại động tác dọn dẹp bọc quần áo, Mộ Tinh Đan nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cứ coi như nguồn tin tức có thể tin cậy, vấn đề là, có ai sẽ tin tưởng lời nói của hai nữ tử yếu đuối chúng ta? Càng không cần phải nói, chủ quân biên thành đã lấy tốc độ cực nhanh đi được ngoài ngàn dặm trong thành trừ người già, phụ nữ, trẻ nhỏ, cũng chỉ có năm trăm binh lực hộ thành. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào hai người chúng ta có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân?”

Từ sau khi hắn lãnh binh xuất chinh, nàng liền tính toán rời đi biên thành. Mà Lưu Tinh rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng chuyện họ ra khỏi thành. Không ngờ Lưu Tinh đột nhiên nhận được mật báo của Tam Sắc lâu, nói ngoài thành báo nguy chỉ là kế điệu hổ ly sơn, còn đại quân chân chính thì đang lén lút di chuyển đến biên thành.

Dĩ nhiên, Lưu Tinh biết chỉ bằng lời nói một phía của bọn họ, đích xác là không cách nào lấy được tín nhiệm của quần chúng. Nhưng chẳng lẽ sẽ phải nhìn dân chúng vô tộ ở biên thành này chết giữa trận chiến công thành như vậy sao?

“Chủ tử, chẳng lẽ không hề có nửa điểm phương pháp nào sao?” Đồng dạng thân là con dân của Phi Phượng vương triều, nàng thật sự không đành lòng thấy chiến hỏa liên lụy tới dân chúng.

Biện pháp? Biện pháp tự nhiên là có, nhưng là… Mộ Tinh Đan nhìn bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, suy nghĩ nhẹ nhàng bay ra.

Đi, là có thể quên lãng sao? Nếu chiến tranh bùng nổ trong biên thành, suốt ngày nàng sẽ quan tâm tình hình chiến đấu ở nơi này sao? Sẽ lo lắng hắn có thể bởi vì thủ thành bất lực mà bị trách tội sao?

Giữa hoảng hốt, tranh chấp của hai người mấy đêm trước lại hiện lên trong đầu, nàng cười khổ. Có lẽ ngay cả tranh chấp kia cũng không tính là gì, chỉ có thể coi như nàng “cố tình gây sự” thôi.

Nhưng đều không quan trọng, nếu nàng đã quyết định muốn rời đi.

“Chủ tử?” Lưu Tinh thúc giục đáp án của nàng.

“Tình huống khẩn cấp, ta muốn ngươi lẻn vào quân doanh báo cho Liễu Chính phụ trách thủ thành, tên bán đứng quân tình đáng chết ấy chính là Chu Quan, muốn hắn (Liễu Chính) trước tiên bắt hắn (Chu Quan) lại, tránh cho hắn tiếp tục tiếc lộ bất kỳ tình báo nào cho quân địch, sau đó nội dung sự việc còn lại ta sẽ đến nói trực tiếp với hắn, mời hắn tự mình đến phủ tướng quân một chuyến.”

“Mặt khác, ta nhớ Sơ Bạch ở phương Đông không tới sáu ngày lộ trình nữa sẽ tới đây. Thời gian trước tin tức truyền đến, hình như Bình Lục cũng đến vùng phụ cận thảo nguyên. Ngươi khởi động mạng lưới tình báo của Tam Sắc lâu, chia ra mang mỗi phong thư ta đưa cho các nàng, làm cho các nàng chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất. Nếu hai chúng ta thủ không được, ba người, bốn người cùng nhau thủ, ta cũng không tin thủ không được.” Nàng tích lạc nói một chuỗi, khiến Lưu Tinh vừa nghe vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

“Dạ, chủ tử! Ta lập tức đi làm ngay.” Lưu Tinh lấy tốc độ thật nhanh rời đi.

Mộ Tinh Đan nhìn hành lý đang dọn dẹp một nửa, thở dài lần nữa lấy từng món đồ trong hành lý, thả lại chỗ cũ.

Cứ như vậy đi! Bảo vệ thành này, thay hắn làm một chuyện cuối cùng, cũng coi như là mình đang làm công đức vậy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện