Lục Mộ Trầm vừa dứt lời, Tống Nhiễm bỗng dưng ngẩn ra.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tống Nhiễm cũng quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm thấy cô tròn xoe mắt nhìn, bộ dáng bị giật mình không nhẹ, không khỏi cười, thấp giọng nói:"Như thế nào? Không nghĩ đến việc gả cho anh sao?"
Tống Nhiễm vội không ngừng lắc đầu, sau đó lại dùng sức gật đầu,"Nghĩ đến!"
Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, sủng nịch mà xoa xoa đầu cô,"Ngoan, cô vợ nhỏ"
Lục Mộ Trầm đột nhiên nhắc tới chuyện này làm Tống Nhiễm chưa có chút chuẩn bị nào. Cô để đồ vật trong tay xuống, giữ chặt tay Lục Mộ Trầm, có chút lo lắng hỏi anh:"Nhưng..... Nhưng anh đã thương lượng với chú dì chưa?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày, cười nói:"Vậy cũng hỏi sao? Cha mẹ anh chỉ ước em gả cho anh ngay bây giờ."
Tống Nhiễm ngẩn ra một chút, ngay sau đó, giống như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt cô mở to, lập tức liền nhếch miệng nở nụ cười:"Là vậy sao, chú dì thích em như thế luôn."
Lục Mộ Trầm cười, giơ tay, sủng nịch mà vuốt vuốt mũi cô, nói:"Còn không phải sao, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta tốt như vậy."
Trong lòng Tống Nhiễm vừa kiêu ngạo lại vừa ngọt ngào, vui vẻ mà ôm lấy Lục Mộ Trầm, ngửa đầu, cười khanh khách nhìn anh
"Lục ca ca, chúng ta thật sự sẽ đính hôn sao?."
"Còn có thể giả được sao?"
Tống Nhiễm nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh đẹp đẽ.
Lục Mộ Trầm sờ sờ đầu cô, ánh mắt sủng nịch, "Cười ngây ngô cái gì?"
Tống Nhiễm cười hì hì đáp: "Rất vui vẻ nha." Lục Mộ Trầm sờ mặt cô, ánh mắt nhìn cô chứa ý cười ôn nhu, nói:"Anh cũng thế."
Lòng Tống Nhiễm ngọt ngào, ôm cổ Lục Mộ Trầm, nhón chân, trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Đôi môi mềm mại đột nhiên dán tới, trong nháy mắt, ánh mắt Lục Mộ Trầm trở nên sâu hơn, giây tiếp theo, tay ôm eo Tống Nhiễm bỗng nhiên chặt hơn, chân dài sải bước về phía trước nháy mắt đem thân thể Tống Nhiễm áp đến bên bệ bếp.
Tống Nhiễm trở tay chống lên bệ, thân thể cong ra phía sau, hai tay Lục Mộ Trầm gắt gao ôm mặt Tống Nhiễm nâng lên, rồi cúi người, hôn thật mạnh lên môi cô một hồi lâu.
Thật lâu sau, Tống Nhiễm bị hôn đến mức thở hồng hộc liền giơ tay lên khẽ đẩy anh ra. Lục Mộ Trầm cảm giác được hô hấp của cô khó khăn mới chậm rãi buông cô ra.
Rốt cuộc cũng được thả ra, Tống Nhiễm khẽ nhếch cái miệng nhỏ hô hấp.
Lục Mộ Trầm nhìn cô bị hôn đến môi có chút đỏ, tiếng cười trầm thấp rộ lên, lại cúi đầu ở trên môi cô nhẹ nhàng hôn một chút, thấp giọng nói:"Tống Nhiễm, anh yêu em."
Tống Nhiễm nghe thấy câu này, trong lòng bỗng dưng có chút ngọt ngào, khóe miệng hơi cong lên, rồi ôm lấy eo Lục Mộ Trầm cười khanh khách nhìn anh, thanh âm mềm mại mà nói:"Em cũng yêu anh."
……
Tối hôm qua, Lục Mộ Trầm đề ra việc đính hôn với cô khiến cho tâm tình Tống Nhiễm ngày hôm nay tốt đến không thể ngờ, đến trường thấy ai cũng đều là bộ dáng đôi mắt cong cong, mặt đầy tươi cười.
Bạn cùng phòng gì nhỏ nhỏ cười nhẹ hỏi cô:"Nhiễm Nhiễm, cậu đây là nhặt được tiền hay gì, mấy ngày không gặp mà đã vui vẻ thành như vậy."
Tuy rằng Tống Nhiễm không ở ký túc xá nhưng ngày thường ở trường học lúc
không có tiết thì vẫn sẽ quay về phòng chơi.
Cô đang ở trong phòng ngủ ký túc xá vui vẻ ca hát, thân thể cũng nhảy nhót lượn đến lượn đi, nghe thấy gì nho nhỏ hỏi mình liền cười hì hì đáp:"So với nhặt được tiền còn vui vẻ hơn."
"Thế là chuyện gì?"
"Còn có thể là chuyện gì đây, có thể làm cậu ấy vui vẻ như vậy, mình khẳng định là có liên quan đến Lục ca ca của cậu ấy." Khâu Lâm Lâm bắt chéo chân nằm trên giường gặm quả táo nói.
Tống Nhiễm cười ha ha, đặt mông ngồi lên bàn, "Là vậy nha, Lục ca ca nói năm nay về nhà bọn mình liền đính hôn."
"Cái gì! Nhanh như vậy!" Lời Tống Nhiễm vừa dứt, Khâu Lâm Lâm bị dọa đến rơi quả táo, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Hà Tiểu Tiểu cùng một bạn nữ cùng phòng khác cũng đều kinh ngạc nhìn về phía cô, gì nho nhỏ trong mắt mang theo vài phần lo lắng nói với cô:"Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại kết hôn sớm như vậy?"
"Chỉ là đính hôn mà thôi, Lục ca ca vẫn chưa đủ tuổi, không thể lĩnh chứng." - Tống Nhiễm hơi có chút tiếc nuối mà nói.
Nếu Lục ca ca đủ 22 tuổi, cô còn muốn kết hôn ngay bây giờ.
Khâu Lâm Lâm từ trên giường bò xuống dưới, "Trời ơi, Nhiễm Nhiễm, cậu như thế này không tốt lắm đâu."
Tống Nhiễm ngẩn người, hỏi: "Vì sao?"
Khâu Lâm Lâm đứng trước mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, biểu tình vô cùng nghiêm túc mà nói:"Về sau cậu chính là muốn vào giới giải trí, kết hôn sớm như vậy ảnh hưởng rất lớn tới tiền đồ của cậu."
Hà Tiểu Tiểu gật đầu phụ họa, "Đúng vậy Nhiễm Nhiễm, thật sự là có hơi sớm, cho dù là con gái bình thường đều rất ít người đính hôn kết hôn sớm như vậy, nói chi là chúng ta."
Tống Nhiễm nhíu nhíu mày, thực sự không hiểu, "Này cũng đâu có gì, mình học biểu diễn (diễn xuất) chẳng lẽ còn không được kết hôn?"
"Kỳ thật cũng không có gì, về sau nếu cậu nổi tiếng thì có thể nghĩ đến chuyện ẩn hôn." Lâm Hoan tiến lên, đưa ra kiến nghị.
Tống Nhiễm nghe lời này, giữa mày càng nhíu chặt hơn, lập tức nói:"Vì cái gì lại ẩn hôn, Lục ca ca của mình mà còn không thể nhận người?"
"Cũng không phải có ý này." Khâu Lâm Lâm nói "Chỉ là độc thân sẽ tương đối tốt hơn một chút."
"Đúng vậy, chúng tớ cũng chỉ giúp cậu phân tích chút thôi." Hà Tiểu Tiểu phụ họa theo.
Tống Nhiễm nghe mấy lời này bỗng nhiên có chút phiền chán, nói: "Mình biết các cậu đều suy nghĩ vì mình, trên đời này có rất nhiều thứ nhưng đều không quan trọng bằng Lục ca ca của mình. Nếu thật sự phức tạp như các cậu nói, vậy mình không gia nhập giới giải trí nữa."