Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi bộ từ phòng cho khách ra các khách khứa đều đã về, ba Lục mẹ Lục mang theo người thân thích nhiệt tình về nhà, gọi điện thoại tới nói cho bọn họ là để xe ở cửa khách sạn.
Quả nhiên, vừa ra khách sạn đã thấy ngay chú Lý tài xế.
Tống Nhiễm kéo cánh tay Lục Mộ Trầm cánh tay, cười hì hì nói với anh: “Hai chúng ta bị bỏ rơi rồi.”
Lục Mộ Trầm cười nhẹ, nói: “Không sao cả, hai chúng ta được yên tĩnh một lát.”
Tống Nhiễm cười nhạo, lại hỏi anh: “Buổi tối sắp xếp như thế nào?”
“Buổi tối cùng người thân thích cùng một vài bạn bè, người không nhiều lắm, ý mẹ muốn làm ở nhà náo nhiệt một chút. Em cảm thấy thế nào?” Lục Mộ Trầm hỏi ý kiến cô.
Tống Nhiễm gật đầu mạnh: “Được đó! Vậy làm ở nhà dù sao trong nhà cũng rộng rãi.”
Lục Mộ Trầm cười sờ đầu cô, nắm tay cô đi về phía xe đang đậu.
Khách sạn cách nhà không xa, hơn nửa giờ đã đến.
Lúc về đến đến nhà, trong sân đã có vài chiếc xe đang đậu, xe Lục Mộ Trầm đi vào không được, vì vậy dứt khoát đậu xe bên ngoài.
Trong sân bọn trẻ đang chạy nhốn nháo, đại khái là có chút sợ Lục Mộ Trầm, vừa thấy Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi vào, lập tức tất cả đều an tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
“Lục Lâm Hạo, quần áo con đâu?!”
Lục Lâm Hạo là con trai năm tuổi của anh họ Lục Mộ Trầm. Gió trời lạnh run người, áo khoác không biết đã ném đi đâu, chỉ mặc chiếc áo len chạy tung bay bên ngoài.
Tống Nhiễm theo bản năng nhìn bốn phía tìm một vòng, sau đó liền thấy áo lông vũ của cậu nhóc bị ném trên chiếc xích đu cách đó không xa.
Tống Nhiễm vội chạy tới, cấm áo lông vũ lại đây.
Ngày thương Lục Mộ Trầm ít khi nói cười, những đứa trẻ nhà họ Lục đều sợ anh. Lục Lâm Hạo vừa mới bị Lục Mộ Trầm la một tiếng tức khắc hốc mắt đỏ lên, rũ đầu nước mắt từng viên từng viên lớn rớt xuống, cắn chặt môi.
Tống Nhiễm cầm quần áo lại đây, ngồi xổm trên mặt đất, ôn nhu nói: “Lâm Hạo ngoan, mặc quần áo vào, trời lạnh như vậy, nếu bị cảm là phải đi chích rồi uống thuốc đó, Lâm Hạo có sợ chích không?”
Giọng nói của Tống Nhiễm đặt biệt ôn nhu, rốt cuộc cậu nhóc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sạch sẽ sáng ngời không chớp mắt mà nhìn cô.
Tống Nhiễm giúp Lục Lâm Hạo mau mặc quần áo vào, giơ tay giúp cậu nhóc lau khô nước mắt: “Lâm Hạo ngoan, nam tử hán có nước mắt nhưng không đươc rơi dễ dàng, không khóc nha.”
Lục Lâm Hạo hít hít cái mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng: “Con không khóc! Con mới sẽ không khóc!”
Tống Nhiễm không nhịn được cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Lục Lâm Hạo, mặt cậu nhóc vừa mềm mại vừa thoải mái.
Trước kia Tống Nhiễm không thể nào thích trẻ con được, nhưng lúc này nhìn Lục Lâm Hạo đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu nha.
Cô lôi kéo tay nhỏ của cậu nhóc, giọng nói không tự giác mà ôn nhu: “Về sau không được tùy tiện cởi quần áo, biết không? Sinh bệnh, ba mẹ sẽ lo lắng.”
Lục Lâm Hạo ngoan ngoãn gật đầu: “Con đã biết, dì.”
Nói rồi, đột nhiên ôm lấy cổ Tống Nhiễm, tiến đến bên tai tai cô nhỏ giọng nói: “Dì thật tốt, chú rất xấu! Chán ghét chú!”
Nói xong, cất bước chạy ngay.
Nháy mắt, mấy đứa trẻ đều chạy đi, lại tự do đi chơi.
Lục Mộ Trầm đi lên tới trước, nâng Tống Nhiễm từ trên mặt đất đứng dậy hỏi: “Tiểu tử kia vừa mới lặng lẽ nói nhỏ với em cái gì vậy?”
Tống Nhiễm phụt cười, lắc đầu thở dài: “Lục ca ca, vì anh về sau em rất lo lắng nha.”
Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Có ý gì?”
Trong nháy mắt ý cười trong mắt Tống Nhiễm càng sâu nói: “Lo lắng về sau con của chúng ta cũng sẽ không thích anh hay không?”
Lục Mộ Trầm hừ một tiếng: “Có khả năng sao?”
Nói rồi, nắm tay Tống Nhiễm đi vào trong phòng.
Tống Nhiễm đi theo phía sau, cười nói: “Có khả năng nha, em cảm thấy bộ dáng của anh giống như không được mấy đứa trẻ hoan nghênh lắm.”
“Không có khả năng!” Có chết Lục Mộ Trầm cũng không thừa nhận tương lai sẽ bị con của anh không thích.
Này không phải nói giỡn sao???
Vào nhà, người thân có mặt đầy đủ ở đó, lần đầu tiên phòng khách chật cứng như vậy. Trên sô pha đầy người ngồi, những người già một bên xem TV một bên đang nói chuyện phiếm ăn cái gì đó. Người trẻ tuổi ở trong phòng bày mấy bàn mạt chược, chơi mạt chược, chơi đấu địa chủ.
“Chị dâu! Chơi đấu địa chủ đi!” Từ Hạo cùng Hàn Tinh chơi đầu địa chủ với bọn Hầu Tử, thấy Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi vào lập tức nhiệt tình tiếp đón.
Tống Nhiễm đã lâu không chơi đấu địa chủ, thấy mọi người chơi bài cũng có chút tay ngứa, cười nói: “Các cậu đánh trước đi, tôi lên lầu thay quần áo.”
“Ai! Được! Chờ chị đó!”
Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi lên lầu.
Lục Mộ Trầm uống rượu xong, người nồng nặc mùi rượu, vào phòng lập tức đứng trước giường tháo cà vạt cởi quần áo.
Tống Nhiễm mở tủ quần áo ra, cong người giúp Lục Mộ Trầm tìm quần áo tắm rửa.
Lục Mộ Trầm cởi áo sơ mi ra, ném trên giường.
Tống Nhiễm quay đầu lại đưa quần áo tắm rửa cho anh, bắt anh đi tắm rồi nói: “Tự anh tắm rửa sạch sẽ đi em xuống dưới trước, em thay quần áo xong đi xuống nhìn xem dì có cần em giúp gì hay không.”
“Ừ, em đi đi, anh tắm xong rồi xuống dưới.”
Lục Mộ Trầm đi vào phòng tắm, Tống Nhiễm cởi váy ra, thay thành cái áo len mỏng và quần bò màu lam nhạt.
Trong nhà cũng đủ máy sưởi, rất ấm áp.Tống Nhiễm mới vừa đi đến cầu thang, Từ Hạo quay đầu vui vẻ phấn khởi mà kêu cô: “Chị dâu, chơi không?”
Tống Nhiễm cười, nói: “Đợi chút, các cậu chơi trước đi.”
Nói rồi đi xuống lầu, thuận miệng hỏi: “Thấy dì không?”
“Dì nào thế?”
“Dì Lục đó?” Tống Nhiễm nhìn phòng khách tìm một vòng, không thấy người.
Phó Tranh ở bàn đối diện cười, nói: “Cái gì mà dì Lục, chị dâu họ sợ là chị phải đổi xưng hô rồi.”
Tất cả các bạn bè đều nở nụ cười, Tống Nhiễm 囧, thẹn thùng mà chạy đi.
Từ Hạo một bên đánh bài một bên cười nói: “Trước kia không phát hiện Tống Nhiễm hay thẹn thùng như vậy nha, lúc trước chạy tới ăn vạ anh Lục của chúng ta da mặt rất dày mà.”
Lúc trước ai có thể nghĩ đến, hiện giờ sẽ có kết cục hạnh phúc như thế này.
Trường học yêu sớm không ít, nhưng phần lớn đều tránh khỏi cảnh chia tay, giống Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm tu thành chính quả như vậy thật sự không nhiều lắm.
……
Tống Nhiễm đi đến phòng bếp, mẹ Lục đang cùng dì gọt trái cây.
Chú nhỏ cũng ở đó, cùng mẹ Lục nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Tống Nhiễm sáng lên, cười hì hì chạy tới, hô to một tiếng: “Chú nhỏ!”
Lục Diễn quay đầu lại, khóe miệng hơi cong lên: “Chậc chậc, cô dâu của chúng ta đã trở lại.”
Lúc mới ở khách sạn, thấy chú nhỏ với Chân Ý Ý ngồi cùng nhau trên bàn cơm, lúc ấy nhiều người không tiện để hỏi, giờ phút này bắt được người, sự tò mò trong lòng Tống Nhiễm bỗng hừng hực bốc cháy lên, với đôi mắt mờ ám mà nhìn Lục Diễn hỏi: “Chú nhỏ chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”
Khó có được Lục Diễn lộ ra nụ cười tươi nói: “Tạm thời còn không chưa có ý định, phải xem ý kiến của Ý Ý.”
“Chậc chậc chậc, ôm được mỹ nhân về có khác, chú nhỏ chú thật sự biết cười nha!”
Mẹ Lục ở bên cạnh cũng không nhịn được cười, nói: “Không phải, đứa nhỏ này đã nhiều năm rồi không thấy nó từng cười.”
“Đúng rồi, chuẩn bị cho con một phần lễ vật.” Lục diễn đột nhiên nói.
Tống Nhiễm sửng sốt, chỉ vào chính mình: “Cho con?”
Lục diễn “Ừ” một tiếng, nói: “Cùng chú lại đây.”
Nói xong rồi đi ra ngoài.
Tống Nhiễm vội nói với mẹ Lục: “Dì à con đi một chút, một lát sẽ quay lại.”
“Được đi đi.”
Lục Diễn đi ra ngoài sân, lấy phần văn kiện từ trong xe cầm ra, quay đầu lại đưa cho Tống Nhiễm: “Sang năm Hollywood
muốn quay một bộ phim khoa học viễn tưởng, cơ hội cho con.”
Bỗng dưng Tống Nhiễm mở to hai mắt, khiếp sợ mà nhìn Lục Diễn: “Này…… Là có ý gì?”
“Quà cảm ơn vì mai mối.”
“Hả”
“Cảm ơn con lúc trước giúp chú nói chuyện giúp chú giải thích, bằng không Ý Ý cũng sẽ không cho chú cơ hội.”
“Con…… Kỳ thật con cũng không giúp được cái gì……”
“Chú nói có thì sẽ có, hợp đồng con cầm, trong khoảng thời gian này học Tiếng Anh cho thật tốt rất quan trọng.”
Tống Nhiễm vội lắc đầu: “Cái này con không thể muốn.”
“Con chắc chứ? Tống Nhiễm, con có biết bao nhiêu người muốn có cơ hội này không?”
“Con biết, nhưng con muốn từng bước tự mình đi lên, dựa vào thực lực của mình.”
Có người chống lưng có có tài nguyên xác thật sẽ làm ít người thiếu phấn đấu rất nhiều, nhưng trong lòng sẽ sợ hãi không yên ổn.
Cô không thích cảm giác như vậy.
Ánh mắt Lục Diễn thật sâu nhìn cô, thật lâu sau cuối cùng là cười: “Nghe Trương đạo nói con làm việc rất chăm chỉ, ha, nhưng thật ra điểm này rất giống Ý Ý.”
Lục Diễn lấy bản hợp đồng cất đi tiếp tục nói: “Con có thể suy nghĩ kĩ càng, bỏ lỡ cơ hội này về sau có khả năng là sẽ không có nữa.”
Tống Nhiễm gật đầu: “Con biết rồi.”
“Được rồi.” Lục diễn nhìn cô lại hỏi: “Nghĩ muốn quà gì để cảm ơn mai mối chưa?”
Tống Nhiễm cười hì hì mở tay ra tay: “Đưa cái bao lì xì 888 đi ạ.”
Lục Diễn nghe xong sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên cười: “888? Tống Nhiễm, con không phải là coi thường chú?” Tống Nhiễm cười ha ha cười: “Chỉ 888 thôi, là dấu hiệu tốt!”
Lục Diễn cười cười, không trả lời.
Khi đang nói chuyện, Chân Ý Ý từ bên trong đi ra.
Tống Nhiễm thấy người, lập tức hô một tiếng: “Chị Ý Ý”
Chân Ý Ý đi lên phía trước, mỉm cười kêu cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Tống Nhiễm cười hì hì nhìn cô, lại nhìn Lục Diễn, ngay sau đó hiểu chuyện mà nói: “Cái kia…… Hai người nói chuyện đi, con đi xem chỗ đó dì có cần giúp gì không.”
Nói xong, rồi tự giác chạy đi.
Lục Diễn nhìn về phía Chân Ý Ý, duỗi tay cầm tay cô, theo bản năng Chân Ý Ý muốn trốn tránh, bị lục Diễn nắm lấy một phát, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô: “Còn muốn tránh anh?”
Chân Ý Ý: “……”
“Cha anh với em nói gì vậy?”
Chân Ý Ý trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Hỏi chúng ta chừng nào thì kết hôn.”
Lục Diễn nghe xong hơi giật mình, ngay sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười, mặt mày mỉm cười mà nhìn chằm chằm cô “Em nói gì?”
Chân Ý Ý mím môi, không trả lời.
“Nếu không anh kêu người đem sổ hộ khẩu gửi tới đây, mấy ngày nay chúng ta lãnh chứng?”
“……”
……
Tống Nhiễm chạy tiến phòng bếp, mẹ Lục đã làm những chiếc bánh kem nhỏ.
“Dì à con tới giúp dì nè.” Tống Nhiễm vội tiến lên.
Mẹ Lục cười, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Nhiễm Nhiễm đến hiện tại còn kêu ta là dì à?”
Tống Nhiễm ngẩn người, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.
Mẹ Lục mặt đầy chờ mong mà nhìn cô
Cô có chút khẩn trương, lại có chút thẹn thùng, do dự sau một lúc lâu, trong cổ họng mới nhẹ nhàng phát ra âm thanh: “Mẹ”
“Mẹ”(*) hai chữ này đối Tống Nhiễm mà nói thật sự là quá xa lạ, thế cho nên thời điểm nói lên, giọng nói khô khốc đến mức giống như không phải là của mình.
(*) Chữ “mẹ” có hai chữ là bởi vì bên TQ chữ mẹ có hai từ là “ma ma” [妈妈]. Dịch qua tiếng của mình thì chỉ có một từ là “mẹ” thôi.
Vừa dứt lời, đôi mắt cô đau xót, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Mẹ Lục hoàn toàn hiểu được sự đau lòng của cô cho nên đã ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi cô nói: “Nhiễm Nhiễm đừng khóc, đều đã qua rồi, về sau chúng ta mọi người đều sẽ yêu thương con thật tốt, chuyện lúc trước đừng suy nghĩ nhiều.”
Tống Nhiễm gật đầu, nỗ lực nuốt nước mắt nghẹn trở về: “Con biết, con không có suy nghĩ, cảm ơn mẹ.”
Bỗng nhiên cô xúc động, đời này của cô còn có thể nói hai chữ trong lòng như vậy.
Mẹ Lục ôm cô an ủi trong chốc lát, tiếp theo mới buông cô ra, lấy khăn giấy giơ tay giúp cô lau nước mắt, trong mắt là nụ cười từ ái: “Đi thôi, hôm nay là ngày tốt của con, đi theo mọi người chơi đi, mặt khác chuyện này con cũng đừng quản.”
“Vậy mẹ……”
“Con cũng đừng lo cho ta, mau đi chơi đi nha”
Tống Nhiễm bị mẹ Lục đẩy ra khỏi phòng bếp, mới vừa bị đẩy ra Từ Hạo lập tức vẫy tay với cô: “Chị dâu tới đánh bài nè!”
“Được, tới đây.” Tống Nhiễm trả lời một tiếng, đi qua đó.
“Tôi nhiều năm đã không chơi, các cậu nhường tôi một chút.” Trước kia Tống Nhiễm sẽ không đánh, vẫn là lúc trước trong ban tổ chức đi Phượng Hoàng sơn chơi, Tần Phàm dạy cô. Nhưng mấy năm nay rất ít chạm vào, xem chừng kỹ năng đánh cũng không nỡ nhìn.
Từ Hạo cười ha ha: “Đó là chắc chắn rồi, chị chính là chị dâu của tụi em mà, cần phải thủ hạ lưu tình nha.”
Nhưng mà, mười ván sau……
Trong túi Tống Nhiễm cuối cùng cũng còn một tờ một trăm tệ lấy ra, Từ Hạo thắng được mấy bàn, khóe miệng đều cười đến mang tai.
Khuôn mặt Tống Nhiễm nhăn nhó, hỏi: “Các cậu thật sự xác định thủ hạ lưu tình với tôi sao?”
“Đương nhiên mà, em thả cho chị rất nhiều bài.” Từ Hạo nói xong đột nhiên nghiêng người về phía sau cười ha ha: “Nhưng chị dâu, kĩ thuật đánh bài của chị thật sự rất tệ ha ha ha ha ——”
Tống Nhiễm: “……”
“Tới tới tới, tiếp tục đi!”
Lục Mộ Trầm từ trên lầu đi xuống thấy ngay bộ dáng Tống Nhiễm ngồi trước bàn không còn gì luyến tiếc, anh đi qua, chống hai tay trên bàn từ phía sau Tống Nhiễm thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Nhiễm nghe thấy giọng nói Lục Mộ Trầm truyền từ đỉnh đầu truyền đến, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, đột nhiên vừa quay đầu lại, lập tức kéo tay anh ủy khuất mà cáo trạng: “Lục ca ca! Em thua rất nhiều tiền!”