13.
Giang Trạc xuống mở cửa cho tôi, xe trong gara làm tôi phải liếc nhìn lần thứ hai.
Mặc dù nhà tôi cũng không kém, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông trước mặt thân phận có thể vượt xa tưởng tượng của tôi.
Hai tay anh bỏ vào túi đi trước dẫn đường, động tác cà lơ phất phơ.
Tôi nghĩ rằng còn phải đi vào nhà anh ngồi đang do dự tìm cơ hội chạy trốn.
Khi đang phân tâm thì đụng phải một bức tường thịt, não tôi lập tức nổ tung, cả người ngã ra phía sau.
Giang Trạc phản ứng lại nhưng không kéo tôi, đứng trước mặt xem tôi ngã xuống đất như vậy.
“Muốn cái gì?” Còn chưa ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy giọng nói ngứa đòn đó.
Người này sao giống ôn thần như vậy chứ, gặp anh thì không có chuyện gì tốt hết.
“Đi đi, nhiệm vụ của em đã hoàn thành, về đi làm đi.” Anh hất cằm ra ngoài.
Tôi vừa để ý anh đã đưa tôi đến cửa.
Tôi ngã đên hoa mắt chóng mặt, nghe vậy một ngọn lửa không xác định được bùng lên.
“Anh đùa tôi à, nhà anh ở lưng chừng núi, xung quanh không một bóng người, vừa rồi lái xe từ chân núi lên đây dùng nửa giờ đồng hồ, anh để tôi đi bộ về?”
Người đàn ông trước mặt nhướng mày không tỏ thái độ.
Được, anh đủ rồi, tôi hít sâu một hơi đứng dậy lên đường.
14.
“Không muốn đi bộ cũng không phải là không được.”
Mới đi được hai bước người phía sau đã mở miệng.
Tôi lặng lẽ cười, sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng anh chắc chắn giữ lại ý xấu.
Quả nhiên “Ngày mai có một vũ hội thương nghiệp, em đồng ý đi cùng tôi thì tôi sẽ đưa em trở về.”
Tôi có thể tưởng tưởng được vẻ mặt của Giang Trạc.
Rõ ràng biết thân thận của tôi, biết cảnh ngộ xấu hổ của tôi, còn muốn để tôi xuất đầu lộ diện, sợ người khác không nhận ra tôi.
“Yên tâm sẽ không để Thịnh Dục biết bạn đồng hành của người đàn ông khác là vị hôn thê của anh ta đâu.” Anh từ từ bổ dao.
Lại nữa nhắc đến Thịnh Dục tôi lại đau đầu.
Tôi giận đến tức ngực, tế bào não cũng bắt đầu nhảy nhót.
“Được nha, vậy làm phiền rồi.” Tôi cười đáp ứng.
Có lẽ thấy tôi đồng ý quá sảng khoái, lại không oán giận anh câu nào, anh nhất thời không thể thích nghi thâm thúy nhìn tôi một cái.
Tôi mới không để anh nhìn ra ý đồ của mình, thè lưỡi giả vờ ngây thơ bước đi.
“Vậy hẹn rồi, sáng mai tôi đến cửa hàng đón em, lễ phục em cũng không cần quan tâm, tôi sẽ mượn giúp em.” Giang Trạc trả lời.
15.
Không dính vào được tôi còn không trốn được sao?
Tôi đóng gói đồ xong muốn đổi nơi ở.
Anh có thể tìm đến chỗ làm việc của tôi, ở đó chắc chắn không an toàn.
“Họ Giang thật sự là rùa ăn than đá, lòng dạ rùa đen. Tôi đã thê thảm như vậy, còn đến chán ghét tôi, nguyền rủa anh bóp kem đánh răng lần thứ nhất đều rơi xuống đất, ăn mì không có gói gia vị, ăn lẩu chỉ có hạt tiêu.” Tôi một bên lẩm bẩm một bên mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người đến, trong não tôi có thứ gì đó ‘bịch’ một tiếng, đồ trong tay tôi rơi xuống đất trong lòng cũng nguội lạnh.
Ngoài Giang Trạc ra thì còn ai nữa.
Anh trông như đang định gõ cửa, tay giơ lên, xem ra khá vui vẻ, còn nhân cơ hội xoa đầu tôi.
16.
Phía sau anh là một nhóm người, tôi nhìn đồng hồ trên tường, mới sáu giờ sáng, xỉu.
“Tôi mang stylist và người phối đồ tới.” Anh chỉnh lại cổ tay áo, khoanh tay bước vào phòng.
"Thời gian còn sớm như vậy, em thu dọn hành lý định đi đâu?" Nhẹ giọng hỏi tôi.
Tôi như chim cút, thu mình lại như quả bóng một lời cũng không dám nói một lời.
Anh đi từ từ đến trước mặt tôi: "Lại muốn trốn, em chạy thử xem, nhà họ Thịnh có tìm đến thì tôi cũng không chắc.
Anh nheo mắt giống như trêu một con mèo nhỏ con chó nhỏ, nghiến răng nói: “Còn trốn làm gì?”
Người phía sau chen chút tiến vào, biến căn phòng nhỏ của tôi thành phòng chứa đồ.
17.
Tôi kiên trì cùng Giạng Trạc đến vũ hội.
Nhưng may mắn là tiệc khiêu vũ đa số đề là thương nhân Hoa kiều và người nước ngoài mà thôi.
Anh cố ý không nói với tôi, giống như muốn xem phản ứng của tôi cũng đoán được tôi sẽ chạy trốn.
Cho nên
anh sớm đợi ở ngoài cửa.
Khi tôi bước vào hội trường, tôi cẩn thận nhìn quay bốn phía xem có người quen hay không.
Nhưng tôi cảm thấy, trong đám người có một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng người quá nhiều không tìm được nguồn gốc ánh mắt đó.
Lúc đang suy nghĩ thì Giang Trạc ở bên cạnh ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Cẩn thận bậc thềm.”
Trong mắt người khác vô cùng mập mờ.
Tôi nhân cơ hội dựa vào anh, véo eo anh một cái. Vẻ mặt anh không đổi, khiêm tốn lễ độ trò truyện cùng người khác.
Nhưng âm thầm liếc tôi một cái, nhìn đến mức tôi sợ hãi.
18.
Chân tôi đau, Giang Trạc mới để tôi đi qua bên cạnh ngồi xuống.
Mới vừa ngồi, thì có một người đàn ông trẻ tuổi mặc lễ phục màu trắng đi về phía tôi.
Tôi nhanh chóng cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng nghe một giọng nói quen thuộc chào hỏi: “Lê Lê.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta: “Anh Yến.”
Thanh mai trúc mã của tôi Yến Văn, hai nhà chúng tôi có quan hệ nhiều đời, lúc còn mặc bỉm chúng tôi đã chơi cùng nhau rồi. Từ năm 20 tuổi anh ra nước ngoài học tài chính thì đã rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
Không ngờ có thể gặp nhau ở đây.
“Vừa rồi anh cảm thấy rất quen mắt, đợi lúc chỉ còn mình em anh mới dám lại nói chuyện, sợ nhận nhầm người.” Anh gãi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng.
“Ừ ừ, hai chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi.” Tôi cảm thấy rất thân thiết.
“Lê Lê đã lớn rồi, cũng rất xinh đẹp, còn nhớ lúc nhỏ Lê Lê vừa khóc vừa nói muốn gả cho anh đó.”
Mẹ của tôi và mẹ của anh ấy là bạn thân hơn 20 năm, tôi và Yến Văn xác thực là có hôn ước từ bé. Nhưng sau đó mẹ tôi qua đời, trong nhà gặp phải biến cố, Yến Văn đi nước ngoài, thế là không có ai nhắc đến chuyện này nữa.
Nói đến đây, cảm xúc của tôi nhạt dần: “Đều đã qua rồi.”
19.
Không đợi Yến Văn nói nữa, Giang Trạc đã đi qua cắt ngang: “Đinh Lê, tôi mệt rồi đi thôi.”
Cũng không biết tại sao anh đến đây, rõ ràng vừa rồi tôi thấy anh đang trò truyện với người khác.
“Vị này là?” Chúng tôi đứng lên, Yến Văn nhíu mày.
Tôi thật không nghĩ đến giới thiệu Giang Trạc như thế nào.
Chỉ có thể thần thần bí bí kéo Yến Văn qua một bên làm cho Yến Văn càng khó hiểu: “Mấy ngày trước anh mới thấy tin tức của em, làm sao đào hôn rồi? Là có ẩn tình gì sao? Người vừa rồi lừa gạt em sao?”
“Không phải như vậy, anh Yến, em rất an toàn, nhưng mà nói ra rất dài. Đợi sau này em sẽ giải thích cho anh sau, anh làm ơn giữ bí mật giúp em nha, không cần nói đã gặp em với ba em đâu.” Tôi kéo tay anh ấy, thành khẩn cầu xin.
“Được rồi, vậy em có vấn đề gì nhất định phải liên lạc với anh.” Yến Văn còn không quá yên tâm, nhìn theo hướng tôi và Giang Trạc đi rất xa.
20.
Ra ngoài cửa, Giang Trạc cũng không nói chuyện với tôi, một người đi như bay phía trước.
Tôi mang giày cao gót không tiện, mấy lần suýt nữa trẹo chân.