Hàn Tư Thần đau đầu vò vò mi mắt, không trả lời.
Bên kia không chịu buông tha, [Tình huống gì thế này? Anh có bạn gái rồi à?]
Hàn Tư Thần cũng lười gõ chữ, trầm giọng đáp một câu: [không có! Kêu em mua thì mua đâu, câu hỏi ở đâu mà lắm thế.]
Hàn Baby: [Em giúp anh chạy vặt, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng rồi.]
Thấy Hàn Tư Thần không thèm để ý cô, đầu bên kia lại tiếp tục hỏi một câu: [Vậy muốn loại nào chứ?]
Hàn Tư Thần hơi sững lại, nghĩ tới cô gái đó cũng nói y như vậy, không tự chủ thắt chặt mi tâm.
Hàn Tư Thần: [Màu đen, em đem tất cả loại màu đen có kích cỡ vậy đều mua về hết cho anh.]
Hàn Baby: [........]
Biệt phủ nhà họ Hàn.
Lão thái thái nghe được tiếng động từ trong thư phòng bước ra ngoài, hỏi: “ Bảo bối, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô gái khóc không ra nước mắt: “Bà nội! Con nói rồi bà đừng gọi con là Hàn Bảo Bối nữa!! Con tên là Hàn Nhân!!”
“Được được được, Nhân Nhân này, vừa rồi con nói chuyện với ai vậy?”
Hàn Nhân nghe đến cái tên này mới vui vẻ cười, cô tâm trạng tốt, thẳng thắng nói ra: “ Là anh con.”
Cô cười thần bí, tiến lại gần thấp giọng nói: “ Anh ấy nhờ con đi mua áo lót giúp bạn gái anh ấy.”
Lão thái thái ngạc nhiên đến há to miệng, ánh mắt từ kinh ngạc đến kinh hỷ, bà mất một hồi mới phản ứng kịp, vui mừng đứng dậy hướng cầu thang đi lên, “ Thật không ngờ, Thiệu Lôi à, con trai của con cuối cùng cũng thông suốt rồi, Thiệu Lôi à ~ ~”
Hàn Nhân: “......”
Cô cái gì cũng không nói.
Mặc dù tính hiếu kỳ của Hàn Nhân cũng rất cao, nhưng cô biết, sự hiếu kỳ hại chết con mèo, quan trọng là, cho dù cô có hỏi cũng như không, bởi vì cô biết, cô hoàn toàn không thể moi được chút tin tức gì từ miệng anh của cô.
Vẫn là dựa vào bản thân thỏa mãn lòng hiếu kỳ vẫn hơn.
Chủ Nhật, công ty của Hàn Tư Thần tăng ca cả ngày, anh lái xe chạy vào hầm xe, xe vừa mới dừng, đột nhiên nhìn thấy từ chỗ đậu xe trước mặt một thân hình quen thuộc bước xuống.
Cô mặc một bộ áo liền quần ống rộng màu lam đậm, kiểu đồ tôn dáng, kiểu dáng bó eo giúp cả người cô nhìn rất cao, phía dưới eo chính là đôi chân dài miên man.
Mảnh mai thon thả.
Ánh mắt Hàn Tư Thần dời lên trên, nằm trong dự liệu, thiết kế lưới ở phía sau lưng làm thấp thoáng lộ ra một mảnh da thịt, giống như lưới che mặt, vừa thần bí lại rất câu dẫn.
Đáy mắt đầy kinh nghiệm mà lướt qua, khiến người ta không kịp nắm bắt.
Anh đẩy cửa xe mở ra, trên mặt như cũ không có biểu cảm gì mà bước xuống xe.
Hạ Vãn Tinh lúc này mới phát hiện ra anh, hơi ngẩn ra một lúc, rất nhanh liền cười tươi chào hỏi: “Hàn tiên sinh, thật trùng hợp nha.”
Anh đưa mắt nhìn cô, nhớ tới nick wechat của bản thân, liền không mở miệng nói gì .
Hai người đi song song, Hạ Vãn Tinh như có như không mở lời nói: “ Hôm nay là chủ nhật rồi nha.”
Đôi môi mỏng của Hàn Tư Thần cắn chặt, giống như có thể đoán chuẩn tâm tư của cô, anh có thể rất chắc chắn mà đoán được câu tiếp theo cô sẽ nói gì.
Quả nhiên.
Hạ Vãn Tinh: “ Đừng quên thứ hai phải đền đồ cho tôi.”
Bước chân anh hơi dừng lại, nhướng mày một cái, gương mặt đứng đắn hỏi: “Làm sao vậy? Bộ không cái nào khác để mặc rồi sao?”
"Không có.” Biểu cảm của cô có hơi khổ não, sau quay lưng lại để anh nhìn phía sau, “không tin anh nhìn xem, từ phía sau liền có thể nhìn ra tôi có mặc hay không.”
Hàn Tư Thần bị dáng vẻ đứng đắn của cô chọc cho bật cười, nhìn cô một cái, đột nhiên giơ tay móc móc vào tấm lưới phía sau lưng cô. Ngón tay hơi lạnh như có như không mà đụng chạm đến da thịt âm ấm của cô, giống như có dòng điện chạy qua, ngứa ngứa tê tê như dồn dập từ chân đến tận đại não.
Cả người Hạ Vãn Tinh đột nhiên phát run, bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
Anh cúi đầu, hơi thở mạt lạnh từ từ tới gần, dáng đến bên cạnh tai cô, âm thanh trầm thấp lại đầy ái muội chạm đến tai cô: “ Miếng dán ở trước ngực cô cũng không dán sao?”
Âm thanh mang theo một chút cảnh cáo, ánh mắt khiến người ta cảm thấy ủy khuất trong lòng, giống như một loại sinh vật nguy hiểm nào đó đang dần dần đến gần.
Hạ Vãn Tinh cười cười che đậy sự ngượng ngùng.
Ngón tay Hàn Tư Thần vuốt ve từ phía sau lưng cô đến xương quai xanh, dừng lại một chút, rồi mới từ trên làn da trắng nõn mềm mại của cô khời khỏi. Anh nhướng mày, bước ra một bước kéo dãn khoảng cách, không đậm không nhạt mà nói: “Đừng cố ý trêu ghẹo tôi.”
Hạ Vãn Tinh: “...........”
Cô thừa nhận, cô quả thật cố ý đó, hơn nữa mục đích không mấy trong sáng.
Có thể là do cuốn {Nam Tử Hán} đã kích thích đến, cô cảm thấy hoang mang trước giờ chưa từng có khi viết văn.
Còn về một chút chuyện nam nữ, cô chỉ có một khoảng lí luận. Ngoài ra thì như Lam Lan đã nói khả năng thực chiến bằng không.
Cô chỉ muốn tiềm chút cảm giác từ trên người của người đàn ông này, vả lại cô ít khi nhìn một người đàn ông thuận mắt đến vậy.
Đại khái là cô cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, cho nên vừa rồi có hơi giận dỗi?
Nếu là như thế, vậy cô và anh nếu muốn thật sự tiến đến với nhau cũng có thể suy nghĩ một chút.
Ý nghĩ đột nhiên nảy ra này làm cho Hạ Vãn Tinh bình tĩnh lại, trong lòng cô âm thầm đem hình ảnh của người đàn ông đó xếp lại một lượt, phát hiện, anh ta đích thực rất thú vị.
Cô nhấp môi một cái, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ.
Không phải chỉ là mất mặt thôi sao, có liên can gì chứ, dù sao, hợp khẩu vị của cô là được.
Tác gải có lời muốn nói:
Tiểu Tinh Tinh: Hôm nay, lại là một ngày người nào đó lại vượt giới hạn một cách vô hạn!!!
Thiên Ưng: “ Cuối cùng cũng biết được bản tính thật của chủ nhân!!!”
Thứ hai, Hạ Vãn Tinh tự thưởng cho mình một bữa ăn tối thịnh soạn, mới vừa cầm đũa ăn hai miếng, chợt nghe thấy trên cửa truyền tới một hồi tiếng động, chờ cô cẩn thận nghe, âm thanh đó lại biến mất. Cô dừng một chút, tiếp tục kẹp miếng sườn đưa vào miệng.
Hai giây sau, lại vang lên tiếng động. Thanh âm lớn hơn so với vừa rồi một