Hàn Nhân: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Cô làm nũng: “Anh nhất định phải đợi em~~”
Cô nhất định phải mau chóng xử lý chuyện này cho thật tốt, nhất định không để bỏ lỡ bữa trưa.
Hàn Nhân cúp điện thoại, phát hiện tài xế gây tai nạn không hề chớp mắt nhìn cô, thế là, đôi mắt dễ thương sau cặp kính đen trừng lại anh, hung hăng nói: "Anh nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à? "
Úc Chiến khinh thường Xùy~~ một tiếng, không thèm để ý đến cô. Anh kiểm tra chỗ xe bị hư hỏng của mình, sau đó nhìn vào phần sau xe lõm xuống, cau mày.
Hạ Vãn Tinh trước tiên chuẩn bị nguyên liệu măng khô, thịt heo, cá ngâm chua và ba loại rau tươi, cô rửa sạch các nguyên liệu rồi cắt và ướp. Thấy thời gian còn sớm cô chuẩn bị thêm củ sen chua thái sợi xào đơn giản.
Trên ghế sô pha trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô quay ra nói với người đàn ông bên ngoài: “Giúp tôi lấy điện thoại?”
Hàn Tư Thần khom lưng lấy điện thoại, liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, anh liền sững sờ trong giây lát.
“Cầm nhanh chút.” Hạ Vãn Tinh thúc giục.
Anh định thần lại, trầm ngâm cầm chiếc điện thoại đi về phía nhà bếp.
Cả hai tay Hạ Vãn Tinh đều ướt đẫm, cô nhìn Hàn Tư Thần, cười nói: “Làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông chế nhạo, nhíu mày chuyển điện thoại sang nút trả lời, áp vào tai cô.
Anh đút tay còn lại vào túi, lười biếng dựa vào trên bàn, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm bên má của cô.
"Tiểu Tinh Tinh ..." Một giọng nam đầy kích động phát ra trên điện thoại, Hàn Tư Thần nheo mắt.
Âm thanh đột ngột vang lên, màng nhĩ của Hạ Vãn Tinh rung lên. Cô cau mày nghiêng đầu sang một bên, sau khi tâm trạng bên kia bình tĩnh trở lại, cô vội vàng đáp lại : "Anh có thể đừng kích động như thế được không?"
Khâu Cảnh Duyên nghĩ nghĩ, hỏi: "Vì sao em không nói trước với tôi em sẽ đến đoàn phim? Nếu không phải là đạo diễn nói, tôi đã không biết em sẽ đến. "
" Tôi đến chẳng phải sẽ gặp nhau sao." Hạ Vãn Tinh không dừng tay, tiếp tục chuẩn bị cho nồi lẩu, bình tĩnh trả lời.
“Sao có thể giống nhau được?” Khạu Cảnh Duyên lại cao giọng:
“Tôi bây giờ trong lòng em còn không có tư cách biết chuyện này sao?”
Cô cười, “Sao anh ủy khuất như cô vợ nhỏ vậy?”
Giọng điệu quen thuộc đó khiến Hàn Tư Thần nhíu mày.
Hạ Vãn Tinh cảm thấy điện thoại bên tai có chút xa, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Tư Thần, trong tiềm thức nói: “Anh lại gần hơn đi.”
Anh sững sờ một lúc, suy tư một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhấc chân tiến về phía cô một bước. Đột nhiên, toàn bộ cơ thể cô bị chặn giữa ngực anh và bàn bếp.
Hormone nam tính nháy mắt bao vây lấy cô, cô thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay bên tai kia.
Tai của Hạ Vãn Tinh nháy mắt đỏ bừng, não bộ cũng bắt đầu nóng lên, có chút xao nhãng.
"Ai? Tiểu Tinh Tinh em đang nói chuyện với ai thế?" Giọng nói của Khâu Cảnh Duyên kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Hạ Vãn Tinh rũ bỏ những thứ lộn xộn trong đầu, giả vờ bình tĩnh mà tiếp lời, “Không có ai, em đang nói anh giống như một cô vợ nhỏ.”
Hạ Vãn Tinh cảm thấy thoáng động một chút cũng có thể chạm vào người anh, cả người cô phát nóng, vội vàng kết thúc cuộc gọi, "Vậy đó, chờ em lên máy bay sẽ nói cho anh biết."
Khưu Cảnh Duyên bất mãn: "Em vội vàng làm gì, thật vất vả anh mới có thời gian gọi điện cho em.”
" Em đang nấu ăn. "
" Nấu ăn? "Khâu Cảnh Duyên không nói nên lời "Nói đến anh thật thèm. Rất lâu rồi chưa được ăn món em nấu.”
Hạ Vãn Tinh đang muốn cho thêm cái gì đó, người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói, "Đó là dầu.”
" A! "Hạ Vãn Tinh dừng đề tài," Thôi không nói chuyện nữa, em đang xào rau. "
Nói xong, cô lùi đầu lại, người đàn ông bên cạnh rất phối hợp ngắt điện thoại.
Hạ Vãn Tinh bỏ hành lá, gừng và tỏi băm nhỏ vào trong nồi, có tiếng chiên giòn vang lên cùng tiếng xèo xèo của dầu nóng, cô quay đầu nhìn Hàn Tư Thần nói: “Anh đi ra ngoài trước đi.”
Hàn Tư Thần liếc cô một cái, cũng không hỏi nhiều, nhấc chân rời đi.
Buổi trưa, khoảng mười hai giờ mười lăm phút, Hạ Vãn Tinh phục vụ bữa ăn bổ dưỡng cho Thiên Ưng rồi hỏi: “Sao Hàn Nhân vẫn chưa đến thế?”
“ Sắp đến rồi, đang trên đường đi.”
Vừa mới nói, tiếng chuông cửa vang lên.
Hàn Nhân vừa tiến vào liền tức giận.
Hàn Nhân quyết liệt nói ngay khi bước vào cửa: “Em đã rất giận vì biết cảnh sát giao thông vô pháp luật. Anh ta đụng phải xe em và thật kinh khủng.”
Hạ Vãn Tinh không rõ nguyên do, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Nhân vì thế mà kể lại câu chuyện trước sau, cô tức giận ngồi xuống sô pha, “Chị Hạ người ở phía sau làm sao lại trở nên tự tin như vậy?”
Người đàn ông im lặng ngồi sang một bên ở một bên đột nhiên nói: “Em còn có lý do để phanh gấp?”
Hàn Nhân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía anh trai của cô, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hàn Tư Thần liếc nhìn Hàn Nhân, môi mỏng mím chặt, không nói gì.
“Tôi mời.” Hạ Vãn Tinh cười, “Tôi cũng mời Thiên Ưng, để Hàn tiên sinh một mình thì không tốt lắm.”
Thiên Ưng ở bên đang vui vẻ cúi đầu ăn đồ ăn trong hộp cơm, nghe thấy tên anh, liền ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ.
Hàn Tư Thần: “......”
Hoá ra anh vẫn chỉ là kỳ đà cản mũi.
Hàn Nhân không cho Hàn Tư Thần một cái nhìn sau, gật đầu, tỏ vẻ hiểu được nói: “Em hiểu được.”
Hàn Tư Thần thản nhiên liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo.
Hạ Vãn Tinh tiếp đón bọn họ rửa tay ăn cơm, tự tin nhìn Hàn Tư Thần, nói: “Ăn thử rồi cho tôi nhận xét.”
Hàn Tư Thần liếc nhìn bát đĩa trên bàn, cầm đũa lên vẻ điềm tĩnh.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh gắp một chút địa tam tiên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, cô cười hỏi: “Như thế nào?”
Hàn Tư Thần nhướng mày nhìn cô vài giây.
Tôi không thể nói, kỹ năng nấu ăn của cô ấy khá tốt.
Đồ ăn tuy bình thường nhưng hương vị rất ngon.
Sau một miếng,