Đoàn phim đã chuẩn bị một chiếc xe địa hình cho Hàn Tư Thần.
Trên đường anh rất im lặng, Hạ Vãn Tinh có thể cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ trên người anh, cô không nói gì mà chỉ lén lút nhìn anh.
Khi xe dừng lại, thấy anh vẫn chưa nhúc nhích, cô không khỏi đưa đôi mắt to tròn vụng trộm nhìn anh.
“Lần thứ mười lăm.” Anh nhìn đống đổ nát qua kính chắn gió mặt không biểu tình nói.
“Cái gì?”
Ánh mắt Hàn Tư Thần từ trong đống đổ nát quay đầu nhìn cô, “Lần thứ 15, dọc đường cô nhìn trộm tôi 15 lần.”
Bị bắt tại chỗ, Hạ Vãn Tinh không chút xấu hổ. Thay vào đó cô mỉm cười, sau khi dừng lại, cô bình tĩnh nói: “Nếu anh không nhìn tôi, thì làm sao anh biết là tôi nhìn trộm anh?”
Cô không quay đầu lại, nhưng những hành động lén lút của mình vậy mà lại bị anh phát hiện.
Hạ Vãn Tinh đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại của anh trong đồn cảnh sát.
Anh từng là một quân nhân giành được rất nhiều huy chương, năng lực tác chiến cũng rất mạnh mẽ, khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Người như vậy đương nhiên sẽ có khả năng quan sát rất tốt, nhất cử nhất động dù là nhỏ của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của anh.
Hạ Vãn Tinh nghĩ nghĩ, thay vì làm lén thế này, thì lần sau trực tiếp táo bạo hơn một chút.
“Xuống xe.” Hàn Tư Thần tháo dây an toàn xong thấy cô còn ngồi bất động, anh nhíu mày hỏi: “Cô còn muốn tôi ôm cô lần nữa sao?”
Cô định thần lại, “Ôm.”
Anh liếc cô một cái rồi nghiêng người qua, bỗng nhiên giơ tay giữ cằm của cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, thanh âm trầm thấp: “Không phải đã nói với cô là không được có những hành vi quá phận sao?”
Anh chỉ muốn cảnh cáo cô, lại sợ làm đau cô nên tay không dùng bao nhiêu lực. Dù là như vậy nhưng Hạ Vãn Tinh vẫn cảm thấy má cô đang đau, cô cau mày, đánh cổ tay anh vài lần, rồi nhìn chằm chằm vào anh, hằn học nói: “Anh véo đau tôi."
"Đau mới biết thu liễm.”
Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh thả tay ra, sao anh lại thô lỗ như vậy, làm tôi đau.”
Bị anh nắm quai hàm mặt vểnh lên, dáng vẻ khẳng định xấu xí.
Hàn Tư Thần động ngón tay một cái, nghĩ đến những tân binh lúc trước huấn luyện trong quân đội, anh rõ ràng không dùng nhiều sức, nhưng từng người đều kêu gào thảm thiết hô đau.
Anh lập tức buông tay, ánh mắt khóa chặt hai bên xương hàm của cô.
Còn may, không có dấu.
Hạ Vãn Tinh cũng từ kính chiếu hậu, nhìn thấy khuôn mặt vẫn thanh tú kia, liền xoa má cô để loại bỏ cảm giác đau nhức vừa rồi.
Cô nhìn Hàn Tư Thần liếc anh một cái, “Anh không nói lý, vừa rồi rốt cuộc ai mới là người quá phận?”
Hạ Vãn Tinh : “Rõ ràng là anh hỏi tôi có muốn anh ôm xuống, tôi chỉ thuận theo lòng mình thành thực trả lời! "
Cô nhìn vào mắt anh, nhìn chăm chú, như thể muốn hút anh vào," Không muốn ôm tôi còn chủ động hỏi, không phải chính miệng anh nói không được quá phận sao?”
Nghe cô có lý phản bác lại câu của mình, Hàn Tư Thần bỗng nhiên nghẹn họng. Anh trầm mặc, chỉ có đôi mắt nhìn cô thật sâu.
Hạ Vãn Tinh ánh mắt khiêu khích nhìn anh, “Anh đừng nhìn tôi như vậy, ánh mắt anh như vậy khiến tôi ảo tưởng anh muốn lột trần tôi.” Hàn Tư Thần hít sâu một hơi, cầm lấy chìa khóa xe, trực tiếp mở cửa bỏ lại một câu "Tôi không có hứng thú lớn như vậy đối với cô" rồi ra khỏi xe.
Tiếng đóng cửa làm chấn động cả thân xe.
Hạ Vãn Tinh dùng ánh mắt thắng lợi nhìn bóng lưng của anh, cười cười lẩm bẩm: “Có chút hứng thú là được rồi.”
Hàn Tư Thần cầm một chai rượu trắng đi tới phía trước, băng qua lớp gạch ngói đung đưa, dừng lại ở góc, cạnh một bức tường thấp.
Hạ Vãn Tinh lặng lẽ đi theo phía sau, cô không nói, chỉ nhìn cảnh vật xung quanh.
Nơi đây hỗn loạn, tràn ngập sự tiêu điều ở khắp mọi nơi, đặc biệt là những bức tường đổ nát không hình dáng, dường như đã trải qua một cuộc chiến tranh khốc liệt.
Hạ Vãn Tinh đứng sau lưng anh không xa, nhìn bóng lưng anh, không thể giải thích được. Cô không hiểu cảm xúc đột ngột này đến như thế nào, nhưng cô cảm thấy anh có chút cô đơn, không nhịn được muốn tiến lên ôm anh.
Cô kìm lại, yên lặng dựa vào nửa bức tường thấp, nhìn anh chằm chằm trong chốc lát.
Hàn Tư Thần ngồi xổm xuống, lông mày rũ xuống che đi cảm xúc dưới mắt, anh rót rượu mang lên đống phế tích, trên mặt đất để lại nửa chai.
Hắn trầm giọng nói: “Lão khuyển, tới gặp anh.”
Hạ Vãn Tinh dường như đã đoán được điều gì, trầm mặc như một người ngoài cuộc yên lặng.
Cô nhìn anh lấy trong túi ra một hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa, sau đó dùng đầu châm lửa đốt, rồi lấy ra một cái khác để ở khoảng trống giữa hai viên gạch.
Hai ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, anh nói: “Trung Nam Hải, còn có Nhị Oa Đầu đều là hương vị anh thích, tôi đã giúp anh thử, anh vẫn luôn thích....”
Trái tim của Hạ Vãn Tinh như bị co rút dữ dội. Sau một lúc, anh đứng thẳng dậy, bình tĩnh đứng ở đó.
Anh lại tùy ý ngồi ở trên hai viên gạch cũ, tự mình kể chuyện giống như là đang đối thoại.
Cô có thể cảm nhận được mối quan hệ của họ rất sâu nặng, là anh em vào sinh ra tử.
Không biết đã qua bao lâu, đến tận khi cô cảm thấy hai chân sắp chết lặng, cô mới thấy anh đưa điếu thuốc từ ngón tay lên miệng, rồi hít một hơi thật sâu, làn khói trắng xanh bao quanh anh, gió thổi qua tản ra khắp nơi rồi biến mất.
Hạ Vãn Tinh khóe mắt có chút ươn ướt, cô di chuyển chân, kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Hàn Tư Thần đem điếu thuốc nghiền tắt trên đống gạch thải, sau