Không có gì thì không có gì.
Hạ Vãn Tinh quyết định cùng anh diễn đến cùng, dù sao thì phí bồi thường bản ‘hợp đồng hẹn hò" có giá trên trời kia cô trả không nổi.
Tác giả có lời muốn nói: Không phải nam chính không đủ chính kiến, mà là đối với sự rung động của mình vẫn chưa xác định rõ ràng, cùng với việc anh vẫn chưa biết chính xác tình cảm của nữ chính dành cho mình có mấy phần chân thật.
Nhưng không sao, để nữ chính theo đuổi thêm vài chương nữa, sau khi nam chính hiểu rõ tình cảm của mình thì sẽ bắt đầu theo đuổi.
Trên đường cao tốc đến sân bay, ở trong xe, vô số lần Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Cuối cùng, cô cũng không nhin được nữa mà hoang mang hỏi: "Anh trắng trợn yêu cầu tôi đến tiễn anh như vậy có thích hợp không?"
Vốn dĩ đoàn làm phim đã sắp xếp xe và lái xe cho cô rồi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy anh lại chỉ đích danh cô làm lái xe đưa đi.
Hạ Vãn Tinh kinh ngạc, nhất là nhận được những ánh mắt mờ ám của mọi người, đột nhiên cô có chút không hiểu mưu đồ của anh.
Hàn Tư Thần liếc nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Sao mà không thích hợp?"
Anh nói: "Tất cả mọi người đều bận, chỉ có cô nhàn rỗi thôi.
"
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn trợ lý Giang Lộ đang ngồi ở ghế lái, "Vậy sao lại để trợ lý Giang lái xe?"
"Đưa cô đi làm quen đường một chút, khi về sẽ tự lái.
" Câu trả lời của anh không hề có sơ hở, khiến người nghe không thể tìm được một chút thiếu sót nào.
"Ồ, tôi tưởng rằng anh không nỡ chia tay tôi chứ.
" Trên mặt cô nở nụ cười, không biết là chân tình hay giả tạo, Hàn Tư Thần sửng sốt nhìn thấy một tia mất mát từ trong ánh mắt cô.
Nếu không phải đã hiểu tính cách của cô thì thiếu chút nữa anh tin là thật rồi.
Hàn Tư Thần khẽ mỉm cười, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
Đột nhiên trong xe trở nên yên tĩnh, trợ lý Giang thật cẩn thận liếc nhìn gương, anh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng không dám rung động.
Chuẩn bị đến sân bay, bỗng nhiên Hạ Vãn Tinh quay đầu: "Nếu tôi nhớ Thiên Ưng thì phải làm sao?"
"Hả?" Hàn Tư Thần không chút phản ứng với lời nói của cô.
"Thiên Ưng.
" Hạ Vãn Tinh nghiêm túc nói: "Phải mất một tháng không được thấy nó, tôi sẽ rất nhớ nó.
"
Hàn Tư Thần trầm mặc một lúc, trầm giọng hỏi: "Nhớ Thiên Ưng?"
"Nhớ.
" Cô bật cười, khuỷu tay chống trên cửa xe, nghiêng đầu nhìn anh, cười mỉm, "Đương nhiên là người tôi cũng sẽ nhớ.
"
Hàn Tư Thần cảm thấy nụ cười của cô vốn dĩ có khả năng mê hoặc lòng người, mọi suy nghĩ của anh đều dừng lại ở nụ cười đó, một lúc sau, anh chuyển tầm mắt nhìn về phía trước, nói: "Tôi sẽ gửi ảnh cho cô.
"
"Còn anh?" Cô áp sát dần dần.
Anh thậm chí còn không nhìn, liền nói: "Không có.
"
Hạ Vãn Tinh: "Không có thì giờ chụp vậy.
"
"Không có thời gian Mỹ.
" Giọng anh lạnh băng.
Cô cười như không có chuyện gì, "Vậy được rồi, dù sao thời gian của em rất nhiều, nếu như anh nhớ tôi có thể nói, tôi sẽ chụp hình cho anh xem.
"
Đột nhiên anh quay đầu lại, con mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng nhỏ, nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Vãn Tinh cũng không vội, lười nhác tựa đầu, thảnh thơi nhìn anh.
"Cô nghĩ kỹ chưa, tôi không phải là người mà cô có thể tùy ý trêu chọc.
" Trong giọng nói của anh mang đầy sự cảnh cáo, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Hạ Vãn Tinh cũng thu lại vẻ mặt khiêu khích vừa rồi, cô ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng vào mắt anh, cười mỉm, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ tự gánh hậu quả.
"
Hàn Tư Thần: "! ! "
Anh mím chặt môi, nhẫn nhịn nói: "Tôi sợ cô không gánh nổi.
"
Cô cười, nói không chút sợ hãi: "Vậy hãy thử xem.
"
Sau đó lại trầm mặc một hồi.
Giang Lộ nhìn thấy sân bay phía trước, liền tăng ga, anh ta muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hành trình đầy dày vò này.
Thật nguy hiểm quá, Hàn tổng của bọn họ chưa từng gần phụ nữ mà hiện giờ lại quang minh chính đại tán tỉnh phụ nữ trong xe.
Tuy rằng hai người nói chuyện rất khéo léo, nhưng với một người trưởng thành như anh ta nghe thấy những lời này cũng mặt đỏ tía tai, xấu hổ không chịu được.
Xe dừng ở bãi đỗ xe của sân bay, Hạ Vãn Tinh đẩy cửa xe xuống, thân thiện nói: "Tôi tiễn anh.
"
Hàn Tư Thần bất ngờ không ngăn cản, anh biết, cô muốn làm chuyện gì thì dù anh có cản cũng không được.
Trước tiên trợ lý Giang lấy hành lý trong cốp ra, anh ta đẩy cặp kính, cúi đầu xấu hổ nhìn bọn họ, "Hàn tổng, tôi vào kiểm tra trước.
"
"Ừ.
"
Hạ Vãn Tinh thấy dáng vẻ trợ lý như muốn chạy trốn thì cười mỉm: "Anh ta sao vậy? Phía sau có mãnh thú đuổi theo anh ta sao?"
Hàn Tư Thần lườm cô, nhìn bộ dạng cô biết rõ vẫn còn hỏi liền hỏi lại: "Cô thấy sao?"
"Em không biết.
" Cô nói với vẻ rất nghiêm túc: "Cái gì em cũng không biết.
"
Anh bất giác cười lên, là do cô khiến anh bật cười.
"Có điều! !.
" Cô kéo dài âm, "Người trợ lý này của anh thật có mắt nhìn.
"
Nói xong, Hạ Vãn Tinh quay đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh như biết nói, cô nhíu mày cười, "Cà vạt của anh lệch rồi.
"
Anh còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng cao gầy đột nhiên đứng trước mặt anh, Hàn Tư Thần khựng lại.
Hạ Vãn Tinh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên, cô giúp anh chỉnh sửa lại cà vạt trước vẻ mặt sững sờ của anh.
Thời gian dường như bất động.
Nét mặt của cô với lớp trang điểm tinh xảo dừng lại trên mí mắt anh, gần trong gang tấc, thậm chí