Thạch Trạch Dương vẫn nở nụ cười ấm áp kia, anh ta lấy điện thoại ra, rất tự nhiên nói: "Vậy thêm Wechat đi, có thời gian thì mời tôi đi uống cà phê, thế nào?"
Hạ Vãn Tinh: "......"
Như vậy sao cô có thể từ chối được chứ.
Cô không ngốc, loáng thoáng có thể cảm thấy người đàn ông này đối với cô rất có hứng thú.
Không phải cô tự luyến, mà là, trong vòng một năm người ta có thể nhớ kỹ tên và ngoại hình của mình, còn nhiệt tình cho cô quá giang, nếu như còn không nghĩ ra thì cô đúng là không có não.
Nhưng lý do này của anh ta đúng là danh chính ngôn thuận, Hạ Vãn Tinh không có cách nào từ chối.
Cô cười cười, lấy điện thoại ra quét mã anh ta, nói: "Lúc rảnh thì mở wechat ra đồng ý nhé."
Thạch Trạch Dương cười cười, câu nói "Tôi lúc nào cũng rảnh" sắp bật ra nhưng lại không nói, anh ta gật gật đầu, nói: "Được."
Hạ Vãn Tinh nhìn anh ta lái xe đi, lịch sự vẫy tay, "Tạm biệt, đi đường cẩn thận."
Xe vừa đi xa, Lam Lan bỗng nhiên xuất hiện, vỗ vỗ vai cô, cười mập mờ, hỏi: "Ai thế? Đi xa thế rồi mà vẫn còn muốn nhìn à?"
Hạ Vãn Tinh nghiêng về phía cô ấy một chút, "Thành viên hiệp hội tác gia."
Cô đưa cho Lam Lan một chiếc vali, hỏi: "Lượng Lượng sao rồi?"
Lam Lan không đùa nữa, "Vừa có kết quả kiểm tra, có khối u ở não, cần phải phẫu thuật."
Bước chân Hạ Vãn Tinh dừng lại, "Não......!Khối u ở não??"
"Đừng lo, u lành tính" Lam lan nói: "Lúc tối đã tỉnh lại rồi nhưng trạng thái không tốt lắm."
Hai người vào trong thang máy, Hạ Vãn Tinh hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Mau chóng phẫu thuật, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thần kinh não, để càng lâu càng nguy hiểm."
Hạ Vãn Tinh trầm mặc.
Lam Lan: "Không liên lạc được với ba mẹ thằng nhóc."
Hạ Vãn Tinh không nói gì, "Từ lúc thằng bé vào viện mồ côi thì đã là cô nhi rồi, làm gì có ba mẹ"
Lam Lan trầm mặc theo.
Lam Lan: "Viện trưởng cũng hi vọng có thể nhanh chóng phẫu thuật, chỉ là......"
Hạ Vãn Tinh nhìn cô ấy, dường như đoán ra gì đó.
"Kinh phí ở viện mồ côi vốn rất ít, cuộc phẫu thuật cho đứa bé này cần không ít tiền." Lam Lan nói: "Tài chính của tớ chủ yếu dựa vào tiệm làm hoa, tiền tích cóp còn không đến mười vạn."
Hạ Vãn Tinh không hề nghĩ ngợi, nói: "Không đợi được người ta từ thiện đâu, cậu đừng lo quá, để tớ nghĩ biện pháp."
Lam Lan nhíu mày: "Như vậy sao được, tiền hàng năm của cậu đều để chi viện cho khu vực thiên tai và viện mồ côi, hơn nữa còn vừa mua nhà, phải sửa sang lại, cũng căng thẳng lắm."
Hạ Vãn Tinh bị cô nàng chọc cười, cô nhướng mày, nói: "Cậu quên mất có người giàu có là Lục Hành Xuyên rồi à?!"
Lam Lan vỗ trán một cái, ảo não: "A, sao tớ lại quên cậu ta chứ!"
"Đừng lo lắng, chỉ là số tiền nhỏ thôi."
Lam Lan thở phào nhẹ nhõm: "Khẩu khí lớn đấy."
Hạ Vãn Tinh cười cười, "Cậu quên mất tớ kí bản quyền《 Về nhà 》 với Tinh Quang rồi sao?"
Ban đầu cô nghĩ, mặc kệ phí bản quyền này được bao nhiêu, cô sẽ mang toàn bộ đi quyên góp, nhưng Lượng Lượng có chuyện, nên cô quyết định bớt ra một ít.
Chỉ là, hợp đồng còn chưa ký, coi như là bây giờ ký thì cũng phải ít lâu sau mới có tiền, chỉ sợ không kịp.
Hạ Vãn Tinh nghĩ đến hôm xem nội dung bản hợp đồng, trong lòng có chút kỳ lạ.
Người đàn ông kia ra điều kiện thật sự để cô có lợi, bất luận là phí bản quyền hay là về phương diện khác, tất cả đều rất mê người.
Cô không có ý kiến gì hết.
Nếu không phải buổi chiều hôm đó cô nhận được bản hợp đồng, cô thậm chí còn nghi ngờ đây là hợp đồng để anh lấy lòng cô.
Sự tức giận trong lòng trước đó bỗng nhiên tiêu tan đi một nửa.
Thực ra nếu nghĩ lại thì , cô cũng không nên giận dỗi, mình cũng có lỗi.
Đầu óc Hạ Vãn Tinh rối bời, sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, cô bỗng nhiên giật mình vì suy nghĩ của bản thân.
Cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Sao lại cảm thấy anh đang lấy lòng cô chứ? Hơn nữa, cô làm gì có lỗi, cô không sai!
Hạ Vãn Tinh vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy suy nghĩ của mình hơi lộn xộn.
Tác giả có lời muốn nói: Có cảm giác Hàn tổng lại có thêm một tình địch, phải cố gắng thôi.
Tiểu Vãn Vãn không nói cho Hàn tổng mình đã trở về......
Hạ Vãn Tinh không về nhà, chỗ ở của Lam Lan khá gần với bệnh viện, cô liền chuyển đến đó ở để thuận tiện cho việc đi lại.
Ngày hôm sau, Hạ Vãn Tinh đến nói chuyện cùng với bác sĩ chăm sóc của Lượng Lượng, cô giải thích rõ tình huống của Lượng Lượng và mong bác sĩ sắp xếp ca phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Lam Lan giật giật ống tay áo cô, "Lấy tiền chưa?"
"Không có".
Hạ Vãn Tinh nói: "Cậu để ý Lượng Lượng nhé, tớ