Hàm răng sắc bén của Thiên Ưng mở ra, nhất thời cái áo màu đen rơi vào một bàn tay rộng rãi.
Hàn Tư Thần thấy rõ là cái gì liền sửng sốt, anh xanh mặt nhìn về phía Thiên Ưng, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi, " Mày lấy cái này ở đâu? ”
Thiên Ưng nhìn anh có chút tức giận, nhu thuận rũ mắt xuống, nằm sấp ở bên chân anh "Ô ô~" hai tiếng.
Đúng lúc cửa lớn bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Hàn Tư Thần im lặng hai giây, cảnh cáo chỉ chỉ Thiên Ưng, "Lát nữa tao sẽ xử lí mày sau. ”
Nói xong, anh bước vào phòng ngủ thay quần áo.
Các hộ gia đình ở tầng một ngoại trừ cửa sân, còn có cửa tòa nhà cũng có thể ra vào.
Hạ Vãn Tinh xuống cầu thang đi thẳng đến cửa 101 dưới lầu, sau khi nhấn chuông cửa mới bắt đầu cân nhắc phải mở miệng như thế nào. Nếu đã tới, vậy thì thuận tiện đề cập đến vấn đề tạo ra tiếng ồn ở cổng sân.
Cô vẫn đang phỏng đoán xem người hàng xóm này là nam hay nữ, nếu như là nam thì xấu hổ lắm khi nhặt nội y ra, nếu như là nữ, vạn nhất là một người ngang ngược không nói lý...
Suy nghĩ của cô như đang đi vào cõi thần tiên,thì cửa phòng bỗng nhiên bị người kéo ra từ bên trong.
Một đôi chân to đeo dép lê nam đập vào tầm mắt cô, bắp thịt sau mu bàn chân nhô ra, mạnh mẽ đầy uy lực.
Nhìn một cái là có thể nhìn ra là một người hàng xóm nam, Hạ Vãn Tinh sửng sốt hai giây, sau đó nhận mệnh giương mắt.
Tầm mắt hướng lên trên, lướt qua quần giản dị lỏng lẻo và áo vest ngắn tay của người đàn ông, cuối cùng rơi vào ngũ quan góc cạnh của anh.
Giống như đã từng gặp.
Hạ Vạn Tinh chậm rãi chớp mắt.
Hàn Tư Thần nhìn rõ người đứng ở cửa cũng sửng sốt hai giây, nhưng anh rất nhanh định thần lại, rũ mắt nhìn cái người có chút ngốc nghếch, khẽ nhíu mày.
"Có việc gì?"
Bên tai Hạ Vãn Tinh vang lên một thanh âm không có nhiệt độ, lúc này cô mới nhanh chóng khép lại suy nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích hợp, "Xin chào, chúng ta có phải hay không..."
Lời còn chưa nói xong đột ngột dừng lại khi nhìn thấy con chó lớn xuất hiện phía sau hắn.
Không cần hỏi nữa, xem ra, đúng là đã gặp qua.
Hạ Vãn Tinh trong lòng khẽ cười nhạo một tiếng, nhất thời thu hồi nụ cười của mình.
Cừu cũ hận mới, đêm đó miệng lưỡi thâm độc cộng thêm mấy ngày nay tạo ra tiếng ồn, cho dù là cứu cô, cô đối với anh thật sự là cười không nổi.
Hàn Tư Thần nhíu mày nhìn cô một cái, thấy cô không có ý mở miệng, lại nhẫn nại hạ thấp giọng hỏi một câu, "Có việc gì? ”
Hạ Vãn Tinh hít sâu một hơi, nuốt cổ họng, tận lực làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh, "Ở lầu trên, đến nhặt đồ. ”
"A." Một giọng điệu khinh miệt và trào phúng phát ra từ miệng của người đàn ông.
Không nghi ngờ gì nữa, anh ta cũng nhận ra cô. Hạ Vãn Tinh đối với tiếng này của anh không thể không nhíu mày nhìn qua.
Ánh mắt Hàn Tư Thần như có chút suy nghĩ rơi vào biểu tình đa dạng của cô, hai mắt nhíu lại hỏi, "Sao? Đây là thái đội khi cô nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình sao? ”
Hạ Vãn Tinh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp chỉ ra.
Cô nhìn anh, khóe mắt bỗng nhiên nâng lên độ cong đắc ý, cười đến tươi sáng, "Sai rồi, ân nhân cứu mạng của tôi không phải là anh. ”
Cô thừa dịp anh chưa kịp hồi phục, ngón tay lướt qua hắn chỉ con chó đang nhìn ra cửa, trong mắt mỉm cười, giọng nói chính trực, "Là nó..."
Hàn Tư Thần: "..."
Chậc, thật đúng là có thù tất báo, tuyệt đối không để cho mình chịu thiệt.
Hàn Tư Thần sững sờ, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, nghiêng đầu lại, đầu lưỡi đè mạnh vào da thịt mềm mại bên má, đôi mắt thờ ơ cúi đầu nhìn cô.
Chiếc váy ngủ dài được mặc trên người cô, chỉ lộ ra hai cánh tay thon dài như cánh sen và bắp chân thẳng dài cân đối.
Không giống với hình ảnh trước đó.
Không có nôn mửa, Hạ Vãn Tinh rốt cuộc cũng có cơ hội hòa được một ván, tâm trạng của cô sảng khoái vô cùng, hoàn toàn quên mất tại sao cô lại gõ cửa.
Cho đến khi cánh cửa trước mặt bắt đầu đóng lại, cô lúc này mới nhớ ra mục đích cô tới đây, vội vàng vươn tay ra chặn người đàn ông đang đóng cửa lại, giọng nói của cô có chút dịu dàng, “Chờ chút..”
Hàn Tư Thần dừng lại, một tay nắm ở nắm cửa, một tay đút vào túi quần, vẻ mặt vô cảm, giọng điệu cứng nhắc hỏi: “Có chuyện gì?”
Hạ Vãn Tinh chỉ vào trong sân, “Tôi tới đây thật ra là để tìm đồ”
Anh chợt nhớ ra thứ mà Thiên Ưng vừa ngậm trong miệng, hơi dừng lại.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, hỏi " Tôi có thể đi vào được không?”. Hàn Tư Thần không nói gì, anh do dự vài giây, liền nghiêng người nhường đường cho cô vào.
Hạ Vãn Tinh mỉm cười gật đầu cảm ơn, vừa định nhấc chân bước vào, đột nhiên nhìn thấy một con con “quái vật” to lớn ngồi chồm hổm ở đó, trong miệng còn ngậm một thứ không thể quen thuộc hơn.
Cô dừng lại, trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô “bùm” một tiếng như pháo hoa nổ, bùm bùm vag lên.
Đại não như dừng hoạt động.
Bây giờ, cô không chỉ phải nhặt nội y của mình dưới sự chứng kiến của một người đàn ông, mà còn từ trong miệng của con chó lớn hung dữ này???
Hạ Vãn Tinh hoàn toàn sửng sốt, nhìn chằm chằm vào con chó lớn cách đó hai bước.
Đôi mắt hung dữ của Thiên Ưng và cô nhìn nhau một lát, nó cắn vào chiếc áo của cô và yên lặng lùi lại hai bước, sau đó nhìn về phía chủ nhân của nó.
Hàn Tư Thần khoanh tay dựa vào cửa, tư thế lười biếng nhìn cô và Thiên Ưng âm thầm phân cao thấp, giống như đang xem kịch câm, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhận được ánh mắt của Thiên Ưng, Hàn Tư Thần cười thầm, trầm ngâm một lát, kêu “Thiên Ưng”
Anh hướng xuống sàn gật gật đầu, Thiên Ưng lúc này mới cúi đầu buông thứ trong miệng ra. Trong phút chốc, chiếc áo lót bị cắn rơi xuống sàn.
Hạ Vãn Tinh nhìn anh chằm chằm, khóe miệng co giật.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm tình rồi cúi xuống nhặt nó lên.
Phía sau, Hàn Tư Thần vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người cô, nhìn hành động của cô.
Khi