Lộ Già trở lại phòng học liền bối rối, ôm đầu nằm nhoài trên bàn.
Cậu không biết vì sao mình lại tức giận đến như vậy, bình thường cậu rất ít khi nổi cáu.
Kích động qua đi, cậu bắt đầu lo lắng Mục Ôn Nhiên sẽ bởi vì chuyện này mà không quan tâm mình nữa, dù sao từ hồi mới gặp mặt, luôn là cậu thí điên thí điên dính lấy y.
Kết quả càng nghĩ càng cáu hơn, Lộ Già không nhịn được, nhắn tin cho Mục Ôn Nhiên.
Lộ Già: [khốn kiếp!]
Gửi xong liền thu hồi.
Mục Ôn Nhiên: [anh đọc được đấy.]
Lộ Già vốn đang căng thẳng, nghe thế liền thở phào, xem ra Mục On Nhiên vẫn để tâm mình.
Cậu lại gửi tiếp: [Khốn kiếp!]
Lần này không thu hồi tin nhắn nữa.
Mục Ôn Nhiên: [Đùa giỡn cái gì đấy?]
Lộ Già: [Khốn kiếp!]
Mục Ôn Nhiên: [Tên nhóc khốn nạn.]
Lộ Già trừng mắt, Mục Ôn Nhiên lại còn mắng cậu!
Sinh khí!
Nếu như là lúc trước, cậu tuyệt đối không dám như vậy, Lộ Già suy nghĩ một lát, liền than thở, cậu bị Mục Ôn Nhiên chiều quen rồi.
Đều do Mục Ôn Nhiên!
Cả một buổi chiều, Lộ Già không nghe lọt một chữ bài giảng nào, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tới gặp Mục Ôn Nhiên nhận sai.
Cậu không có lí do gì mà tuỳ hứng cả.
Buổi tối mùa hè hôm ấy, Mục Ôn Nhiên đạp qua bóng đêm tới tìm cậu, đại khái là ánh trăng chói mắt, khiến Lộ Già nổi lên chút hi vọng hão huyền.
Cậu nghĩ, mình có thể tham lam một chút nữa được không, bước về phía trước một bước, cùng Mục Ôn Nhiên tiến lại càng gần hơn một chút.
Lộ Già chỉ là không cam lòng, cậu đã cố gắng như vậy, Mục Ôn Nhiên không thể hơi hơi cho cậu một chút cơ hội hay sao?
Sau khi tan học, Lộ Già đứng chờ ở cổng khu cấp ba.
Nhìn thấy Mục Ôn Nhiên đi ra, cậu kêu một tiếng ‘ca’, Mục Ôn Nhiên không nghe, thậm chí còn không ngẩng đầu liếc mắt một cái, đi thẳng qua.
Trong nháy mắt cậu quên mất mục đích mình đến đây, tất cả những lời giải thích đã suy nghĩ cả một buổi chiều đều quẳng ra sau đầu, quay người kéo Mục Ôn Nhiên.
“Mục Ôn Nhiên.” Đây là lần đầu tiên Lộ Già gọi thẳng tên họ của y.
Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm kia, trong lòng có chút sợ sệt, thế nhưng vẫn kiên trì, rất nghiêm túc nói: “Anh có phải tên khốn kiếp không vậy?” Nói xong liền cúi đầu, sợ hãi cực kì.
Có thể nhìn thấy tay mình đang nắm lấy cánh tay Mục Ôn Nhiên, liền quên luôn nỗi sợ, ‘hừ’ một tiếng buông tay quay người đi mất
Hình như nắm nhỏ tức giận hơn thì phải.
Mục thiếu gia mím mím môi, cau mày, cũng mất hứng.
Trong ấn tượng của Mục Ôn Nhiên, Lộ Già luôn là một cậu nhóc ngoan ngoãn hiền lành, hôm nay đột nhiên cáu kỉnh như vậy, chỉ bởi vì mình nhắc tới chuyện giữa cậu với cô bé kia.
Đang kì trưởng thành, mấy cậu nhóc đều khá nhạy cảm với vấn đề tình yêu, Mục Ôn Nhiên biết điều ấy, cho nên nhịn mấy ngày, mãi không thấy Lộ Già nói với mình, mới mở miệng hỏi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện sau này Lộ Già sẽ giấu diếm y nhiều chuyện hơn nữa, Mục Ôn Nhiên càng thêm buồn bực.
Chăm sóc lâu như vậy, cậu nhóc đột nhiên không thân thiết với mình nữa, cái cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Lộ Già không biết nguyên do từ đâu mà mình lại cáu giận đến như vậy, vừa quay người đi cái, tâm đều nguội, cực kì muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được.
Cậu quật cường đi tới chỗ rẽ, lén lút liếc nhìn phía sau, chẳng hề thấy được cái gì đã vội rụt đầu lại, sợ bị phát hiện, cực kì kinh sợ.
Trên đường về nhà, cậu vẫn luôn lắc đầu thở dài.
Cơm nước xong về phòng làm bài tập, gặp phải đề khó, không thể gọi cho Mục Ôn Nhiên, tính nửa ngày không ra, cáu, nghĩ tới việc hôm nay hai lần tự dưng nổi cáu với Mục Ôn Nhiên, càng ức hơn.
Cậu chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống trang giấy, làm nhoè câu chữ.
Lộ Già đối xử lạnh lùng với bản thân, bình tĩnh để nước mắt rơi, tự phê bình: “Có tư cách gì khóc, nín ngay!”
Hôm sau lên lớp, Lộ Già gục xuống bàn nghĩ chuyện riêng, không cẩn thận ngủ mất tiêu, bị giáo viên bắt được phạt đứng ngoài cửa.
Vốn tâm trạng đã không tốt, khi tan học Bạch Dịch thấy cậu bị phạt còn cười nhạo, bị cậu đá mông đuổi theo, rượt xuống dưới lầu.
Chạy xuống lầu dưới, lại không thấy Bạch Dịch đâu, Lộ Già vừa định quay lên, liền nghe Phùng Vũ Trạch gọi.
Lộ Già dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Phùng Vũ Sầm: “Sao cậu lại xuống lầu hai?”
Lộ Già: “À tới bắt con khỉ ấy mà.”
Phùng Vũ Sầm: “???”
Phùng Vũ Sầm: “Khỉ đâu?”
Lộ Già: “Chạy rồi.”
Phùng Vũ Sầm không biết nên nói gì tiếp nữa.
Nữ giới rất tinh tế, liếc mắt một cái là phát hiện ra tâm trạng Lộ Già không tốt.
Nàng hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Lộ Già lắc đầu.
Phùng Vũ Sầm vỗ vai cậu: “Đừng câu nệ như vậy.”
Lộ Già vò đầu bứt tóc, lần thứ hai lắc đầu.
“Không nói thì thôi vậy.” Phùng Vũ Sầm không hỏi tiếp nữa, vẫy vẫy tay đi về lớp.
Nhìn theo bóng lưng bạn nữ, Lộ Già lần thứ hồi tưởng lại ngày mưa kia, tới lối rẽ, Phùng Vũ Sầm nói: “Chuyện ngày hôm nay…”
“Bí mật.” Lộ Già gật đầu, “Tớ biết rồi, sẽ không nói lung tung.”
Phùng Vũ Sầm nở nụ cười,