Đại khái là tầm tám, chín tuổi, y cứ làm sai việc gì liền bị Mục Chương Thành nhốt vào phòng chứa đồ.
Mục Chương Thành chê tính cách y quái gở, cần phải răn dạy cho kĩ.
Sở Duyệt không đồng ý, thế nhưng tiếng nói của nàng không có trọng lượng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Ôn Nhiên bị nhốt lại.
Lúc nhỏ bị nhốt lại, Mục Ôn Nhiên thường nhìn chằm chằm cửa phòng chứa đồ, mãi đến tận khi hết thời gian phạt, Sở Duyệt mở cửa, nhẹ giọng gọi y đi ra.
Nàng sẽ ôm lấy y, khẽ vuốt tóc y, nói: “Tiểu Nhiên nhớ ngoan ngoãn nghe lời, sau này chớ có đánh nhau nữa được không?”
Khi đó y sẽ tình nguyện mở miệng giải thích: “Là do bọn nó động thủ trước.”
Sở Duyệt sẽ đặt ngón trỏ lên môi y, nói: “Mẹ biết, mẹ biết mà, hứa với mẹ sau này sẽ không đánh nhau nữa, được không?”
“…Dạ.”
Không ai muốn nghe y giải thích.
Nhưng mẹ rất dịu dàng với y, cũng chỉ có mẹ mới đối xử dịu dàng với y.
Mục Ôn Thừa cũng bị nhốt lại, chỉ có mấy lần, bởi vì nó quá sợ, đứng bên trong gào khóc không ngừng, vài lần như thế liền không dám chọc giận Mục Chương Thành nữa, thậm chú còn nơp nớp sợ sệt chính cha ruột mình.
Mục Ôn Nhiên không giống nó, chỉ có lần đầu tiên bị phạt nhốt, y gõ gõ cửa, kêu một tiếng ba ba, Mục Chương Thành nói: “Ta sẽ không mở cửa cho con.” Từ đó Mục Ôn Nhiên sẽ không ừ hử lấy một tiếng nữa.
Y vĩnh viễn bày ra dáng vẻ trầm mặc ít nói, không hoạt bát đòi hỉ như Mục Ôn Thừa, lại hay phạm lỗi.
Qua hết tuổi thứ chín, Mục Ôn Nhiên ít bị phạt nhốt trong căn phòng kia, thế nhưng lại càng âm trầm ít lời hơn trước.
Mục Chương Thành cảm thấy y còn nhỏ tuổi mà đã trưng cái khuôn mặt khó coi đó ra, nên thường chỉ trích Sở Duyệt không biết dạy con.
Thậm chí ông còn từng nói, nhìn thấy mặt Mục Ôn Nhiên liền ăn mất ngon, hỏi y bày cái vẻ đó cho ai coi, trực tiếp lôi y tới phòng chưa đồ, bao giờ biết nở nụ cười mới được đi ra.
Trận ấy, Mục Chương Thành Sở Duyệt bởi vì Mục Ôn Nhiên mà cãi vã, Sở Duyệt nói Mục Chương Thành không nên nghiêm khắc đến vậy, Mục Chương Thành chỉ trích nàng quá chiều con, hai bên đều trách móc nhau.
Mở tivi lên, Mục Ôn Thừa ngồi trên ghế sa lông cười hì hì: “Anh, hai người họ vì anh mà cãi nhau đó.”
Mục Ôn Nhiên chỉ liếc nó một cái, không phản ứng.
Hai anh em họ đều là một loại người, ác liệt như nhau, chỉ có điều Mục Ôn Thừa giỏi che giấu, Mục Ôn Nhiên lại xem thường giả vờ.
Cho nên thật ra Mục Ôn Nhiên không hề sợ tối, y chỉ không thích nó mà thôi.
Bóng tối sẽ khiến y không thoải mái, mà cũng không phải không thể nhịn được.
Trong phòng y để rất nhiều đèn, đó chỉ là thói quen, không nhất định phải dùng.
Chưa từng có ai hỏi y có sợ bóng tối hay không, Mục Chương Thành không để ý, Sở Duyệt không phát hiện.
Y không nói cho bất kì ai, cũng không cảm thấy bản thân sợ hãi, chỉ là… không thích thôi.
Nhưng Lộ Già lại vừa khóc vừa hỏi y: “Không phải anh sợ tối à?”
Một khắc kia y càng do dự, có lẽ là sợ, cho nên lúc ấy mới cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hi vọng có người mở nó ra, hi vọng có ánh sáng lọt vào.
Mong muốn có người sẽ kéo y ra khỏi căn phòng tối đen chật hẹp đó.
Nhưng lại chẳng có ai.
Liền ngay cả buổi tối Sở Duyệt quyết định li hôn, dẫn theo hành lý đi, y cũng không nói gì, chỉ đứng đó, bị Sở Duyệt ôm.
Nàng lệ rơi đầy mặt hỏi y: “Con sẽ không trách mẹ đúng không? Mẹ không có khả năng dẫn cả hai đứa theo…”
Y là đứa bị lưu lại, chỉ đến thế mà thôi.
Mất điện không lâu lắm, rất nhanh đèn trong phòng đều sáng lên.
Lộ Già đã không khóc nữa, đặc biệt nghe đến đoạn Mục Ôn Nhiên kể việc mình bị giam trong phòng chứa đồ, cậu như ngừng thở, mãi đến tận khi Mục Ôn Nhiên kể xong, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Em có thể quay người lại không?” Hiện tại cậu đang đưa lưng về phía Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Có thể.”
Lộ Già lại hỏi: “Vậy em có thể ôm anh một cái không?”
Mục Ôn Nhiên nở nụ cười: “Có thể.”
Vì vậy Lộ Già xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Mục Ôn Nhiên.
Mới vừa khóc xong, thỉnh thoảng vẫn còn khẽ nấc một tiếng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu nhìn ai kia đang tựa vào ngực mình, “Còn khóc?”
Lộ Già vỗ một cái lên lưng Mục Ôn Nhiên: “Anh thảm như vậy nha.”
Mục Ôn Nhiên không nhịn được bật cười: “Anh không biết là em lại để ý đến đèn trong phòng anh đến vậy, sớm biết thì đã nói rõ với em rồi.”
Chỉ là hai người đều hiểu, chỉ có lúc này mới là vừa vặn nhất.
Quá sớm không có cách nào thẳng thắn, quá muộn lại chẳng thể nói ra lời.
Lộ Già ngẩng đầu nhìn y, lộ ra dáng vẻ ông cụ non: “Cười là tốt rồi, anh nên cười nhiều hơn.”
Mục Ôn Nhiên vẫn không học được cách níu giữ một người, cũng không giống Mục Ôn Thừa, cầu mẫu thân dẫn theo.
Y chưa bao giờ ôm hi vọng sẽ có được thứ gì, càng không sợ mất đi.
Cho nên y càng hiểu rõ, đồ vật thuộc về mình phải nắm chắc trong lòng bàn tay.
“Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên thì thầm gọi tên thiếu niên, vừa ôn nhu vừa lưu luyến.
“Hả?”
“Có phải em bị ngốc