Mục Ôn Nhiên mỉm cười nhận lấy bao lì xì: “Cảm ơn.
”
“Khách sáo với em làm gì.
” Lộ Già khẽ hếch cằm, nụ cười ngọt như mật, lê xoáy lộ rõ.
Mục Ôn Nhiên không biết cậu kiêu ngạo cái gì, rất muốn gãi gãi cằm cậu, ánh mắt không tự chủ dịu dàng cực kì.
Đây là lần đầu tiên Mục Ôn Thừa thấy vẻ mặt nhu hoà của Mục Ôn Nhiên khi nói chuyện với người khác, thành ra liếc mắt nhìn Lộ Già nhiều hơn.
Hắn quanh năm sống ở nước ngoài, nhất thời không đoán được Lộ Già bao nhiêu tuổi, chỉ cảm thấy cậu nhóc này nhìn ngoan ngoãn lắm, khó tưởng tượng người như vậy lại chơi với Mục Ôn Nhiên.
Có lẽ Mục Ôn Nhiên phát hiện ra tầm mắt hắn, nhàn nhạt liếc qua.
Mục Ôn Thừa há miệng mỉm cười, hành động này của anh trai hắn làm người khác sợ đấy, hắn chỉ nhìn một chút thôi mà.
Lộ Già ngồi một lát rồi đi ngay, mãi đến tận mùng 7 mới trở lại.
Sáng sớm mùng bảy tháng giêng, chuông cửa Mục gia vang lên, Mục Ôn Thừa ra mở cửa, thấy hắn, Lộ Già thầm nghĩ: Sao vẫn còn ở đây?
Trái lại, Mục Ôn Thừa rất vui vẻ, vồn vã nói: “Đến tìm Mục Ôn Nhiên hả? Vào đi vào đi.
”
Lộ Già chần chờ lát rồi gật đầu, không hiểu sao Mục Ôn Thừa lại nhiệt tình như vậy.
Cậu bước lên cầu thang, Mục Ôn Thừa gọi với theo: “Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?”
“Hả?” Lộ Già dừng lại.
“Cậu với anh ấy làm sao quen biết vậy?”
Lộ Già nhíu mày, không thích nói lắm, còn chưa mở miệng, thanh âm Mục Ôn Nhiên đã truyền tới: “Mục Ôn Thừa.
”
Lộ Già ngửa đầu ngó trái nhìn phải, không thấy người đâu.
Đứng ở chỗ Lộ Già không thấy, nhưng Mục Ôn Thừa lại nhìn rất rõ, ánh mắt Mục Ôn Nhiên lạnh băng, không hề có chút độ ấm nào.
Mục Ôn Thừa cười cười, lùi về sau vài bước, ngước lên, nói: “Ok, em không hỏi nữa, đừng nhìn em như vậy, ghê lắm.
”
Lộ Già đi vào phòng rồi mà Mục Ôn Nhiên vẫn không nói gì, mãi đến tận khi cậu lấy vở bài tập ra, Mục Ôn Nhiên mới hỏi: “Chỗ nào không làm được?”
Lộ Già hỏi: “Anh đang tức cái gì đấy?”
Mục Ôn Nhiên nhìn Lộ Già, lập tức cúi đầu như có gì bất đắc dĩ lắm: “Anh không hề tức giận.
” Chỉ khó chịu khi thấy Mục Ôn Thừa lại gần Lộ Già thôi.
Lộ Già dĩ nhiên không tin.
Trong nhất thời, hai người đều không lên tiếng.
Một lát sau, Lộ Già chần chờ nói: “Anh không thích em trai à?”
Mục Ôn Nhiên lắc đầu.
Lộ Già tiếp tục hỏi: “Anh ghét hắn à?”
Mục Ôn Nhiên lại lắc đầu.
“Hắn phải về anh không vui?”
Mục Ôn Nhiên nói: “Không phải, em cả nghĩ quá rồi.
”
Lộ Già ngồi xuống cạnh bên Mục Ôn Nhiên, thở dài: “Không cần giả vờ, em biết anh không vui.
”
Mục Ôn Nhiên quay đầu nhìn cậu.
Lộ Già lại có chút không chắc chắn: “À, đúng không? Haiz em hiểu rồi, anh đố kị với hắn đúng không? Lúc trước mẹ dẫn hắn đi… nhưng mà, nhưng mà,” Lộ Già suy nghĩ mọi cách để an ủi y.
“Anh còn có em mà! Anh có em còn chưa đủ sao!” Nói xong chính mình cũng thấy không đủ sức thuyết phục, “Hình như không đủ lắm… thôi cứ coi như đủ rồi đi?”
Mục Ôn Nhiên dựa vào vai Lộ Già, Lộ Già nghĩ y đang khổ sở, môi bĩu ra, cũng khó chinu theo.
Mà rất nhanh cậu phát hiện tên khốn Mục Ôn Nhiên đang cười thì có, cười đến vai đều rung.
Lộ Già đẩy Mục Ôn Nhiên ra: “Anh đang làm gì thế?”
Mục Ôn Nhiên ho khan một tiếng, nín cười: “Xin lỗi.
”
Lộ Già: “Đừng nói gì nữa, em biết anh vờ cười để che giấu đau xót, thật ra anh rất bi thương.
”
Mục Ôn Nhiên vội vã hùa theo: “Ừm.
”
“… Anh phiền chết được, đừng cười nữa, quay mặt đi, đừng để em thấy anh cười!” Lộ Già đẩy Mục Ôn Nhiên, Mục Ôn Nhiên thuận theo xoay người đi, “Không phải vì chuyện này, thế là vì chuyện gì?” Lộ Già gan to gấp mười lần lên, đá đá cẳng chân Mục Ôn Nhiên.
Nụ cười đọng lại trên môi, đôi mắt đen thăm thẳm: “Phải nói sao?”
Y