Đêm hôm ấy vấn đề mà Phương Nhận hỏi không tạo ra sóng gió gì trong lòng Mục Ôn Nhiên, câu trả lời của y hoàn toàn dựa theo tâm ý của chính mình.
Thời gian vẫn trôi như thường lệ, thành tích thi mô phỏng của Lộ Già không như ý, cậu định tìm Mục Ôn Nhiên học bổ túc nhưng lại bị Bạch Dịch ngăn lại.
Bạch Dịch: “Em dạy cho anh.”
Lộ Già: “Em nói cái gì?”
Bạch Dịch: “Em dạy cho anh.”
Lộ Già ngây người: “Nhìn mặt em nghiêm túc quá… xin đừng nói với anh là em nghiêm túc đấy nhá.”
Bạch Dịch ‘sách’ một tiếng: “Vốn là nghiêm túc, thái độ này là gì đấy?”
Lộ Già: “Là cảm thấy em hù người lắm.”
Bạch Dịch vỗ bàn một cái: “Ít nói nhảm, em chỉ cho anh!”
Khoé miệng giật giật: “Em thi còn tệ hơn anh, định dạy kiểu gì hả?”
Bạch Dịch khá là buồn bực vò đầu bứt tóc, thanh âm thoáng dâng cao: ‘… Vậy sao anh cứ chạy tới nhà người ta thế hả, anh không có nhà à mà cứ chạy ra ngoài miết thế?”
Lộ Già ngẩn người, mấy lời tương tự Bạch Dịch đều nói qua mấy lần, nhưng toàn dùng giọng điệu bông đùa, mà lần này cậu lại không hiểu ý Bạch Dịch cho lắm.
Bạch Mẫu từ trong phòng ló đầu ra: “Bạch Dịch, sao con lại nói chuyện với anh như thế?”
“Biết rồi.” Bạch Dịch cau mày đáp một tiếng, lưng dựa vào ghế sô pha, không tí thành ý nào nói câu xin lỗi.
Từ khi lên cấp ba đến nay, Lộ Già không có đánh nhau với Bạch Dịch nữa, Bạch Dịch trưởng thành khá nhiều, hai người không còn là trẻ con nữa, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi.
Thế nhưng hiện tại hai người giống như trở về nhiều năm trước, vẻn vẹn vì một câu nói, một quả táo, hai thằng nhóc không cùng họ có thể chiến tranh lạnh luôn.
Nếu như là trước kia, Lộ Già sớm đã uýnh cho Bạch Dịch mấy đấm rồi, mà hiện tại cậu theo bản năng cảm thấy không thể làm thế.
Lộ Già trở về phòng, Bạch Dịch thấy cửa phòng đóng lại, thò tay véo bắp đùi mình.
Nó đang không được bình tĩnh, vừa nghĩ tới Mục Ôn Nhiên có lẽ có ý đồ khác với anh trai mình, nó liền tức, cố tình Lộ Già lại còn cứ hướng về người kia, vô luận nó nói cái gì, Lộ Già cũng không chịu tin, chỉ tìm người đó để xác nhận.
Bạch Dịch ngửa đầu thở phù một cái, Lộ Già ngốc nhưng nó không ngốc, ánh mắt Mục Ôn Nhiên nhìn Lộ Già hoàn toàn có điểm lạ!
Lộ Già vào phòng, ngã lên giường, lục lọi điện thoại nhắn tin cho Mục Ôn Nhiên.
Lộ Già: [Muốn giảm thọ rồi! Bạch Dịch đến kì phản nghịch rồi!]
Mục Ôn Nhiên: [?]
Lộ Già: [hôm nay em không qua được, anh có thể giảng bài từ xa không? Cảm ơn anh trước nha!]
Mục Ôn Nhiên: [Có thể.]
Lộ Già: [Cảm ơn thầy Mục.]
Lộ Già thả điện thoại xuống, bàn tay giơ lên che lại đôi mắt, thông qua kẽ tay nhìn ra bên ngoài, sau đó vùi mình vào trong chăn.
Bạch Dịch nói không sai, kể cả lần tới Mục gia chúc tết cũng là do cậu tự chủ trương, trưa hôm đó cậu về trễ, cả nhà đều đang ngồi chờ cơm.
Cậu vốn hiểu chuyện, biết mình không nên gây phiền phức cho người nhà.
Lộ Già càng lớn càng hiểu rõ đạo lý này.
Sau lần đó mỗi cuối tuần Lộ Già đều đàng hoàng ở nhà làm bài tập, Bạch mẫu nghĩ cậu với Mục Ôn Nhiên cãi nhau, còn bóng gió khuyên nhủ nữa, có chuyện gì cả hai cứ ngồi xuống nói chuyện cho rõ, nói rõ là tốt rồi.
Lộ Già cười, lắc đầu: “Không có a, con đang học lớp 12 mà, chờ qua một thời gian ngắn nữa là được, chờ thi lên đại học, con sẽ đi tìm anh ấy chơi.” Cậu nghĩ, nếu bản thân càng thêm nỗ lực hơn nữa, lớp 12 học tập cho tốt, không để cậu mợ ưu sầu về thành tích của mình, khi lên đại học có lẽ sẽ được tự do hơn.
Lộ Già không thích làm bài tập, thường hay làm biếng, nhưng cả năm học này cậu thật sự nỗ lực, cậu muốn không nhiều, chỉ có người nhà cùng Mục Ôn Nhiên.
Giờ tự học buổi tối đổi thành tiết Tiếng Anh, liên tiếp dạy hai tiết liền, giáo viên hiếm thấy nhân từ thả cho đám học sinh 15p nghỉ giải lao.
Lộ Già cùng Bạch Dịch xuống lầu, ở cửa trường học trông thấy bóng hình quen thuộc, người kia cũng thấy bọn họ, giơ tay lên hô: “Lộ Già.”
Phương Nhận tới trường tặng đồ giúp người ta, bảo vệ ngăn không cho vào, anh nghĩ để Lộ Già hỗ trợ dẫn qua.
Hai người chạm mặt tại sân thể dục, Phương Nhận cách lan can nhét đồ