Cúp điện thoại, Mục Ôn Nhiên trở lại đưa điện thoại trả cho Mục Hiển.
Về nhà cũ hai ngày nay, lông mày Mục Ôn Nhiên cứ xoăn tít cả lại, người lớn trong nhà ít nói chuyện với y, cùng lắm là hỏi chuyện học tập, khen y thông minh, rồi đưa tiền lì xì.
Mục Hiển thấy y thoáng giãn lông mày, dáng vẻ ôn hoà, không nhịn được hỏi: “Cháu với Lộ Già không trao đổi số điện thoại à?”
Mục Ôn Nhiên đáp, “Quên mất, lần sau hỏi.” Y có chút hối hận, vừa nãy mà nhớ hỏi, thì mười hai giờ đêm nay có thể gọi điện thoại cho nhóc kia rồi, cơ mà e rằng lúc ấy Lộ Già ngủ mất rồi.
Lộ Già quả thật không thức nổi qua mười hai giờ.
Mười một giờ, hai mắt đã díu hết cả lại, đầu gật lên gật xuống, cậu ôm gối nỗ lực trợn mắt thật to, ánh mắt tan rã lờ đờ nhìn màn hình tivi.
Mọi người đều cười cậu, bà ngoại đuổi cậu đi ngủ, nói đến mười hai giờ sẽ gọi dậy, còn Bạch Dịch lại tinh thần phấn chấn cực kì.
Lộ Già ngủ một giấc đến hơn mười hai giờ, phải nhờ tiếng Bạch Dịch cãi cọ ở bên mới khiến cậu tỉnh được.
Bạch Dịch: “Cậu tỉnh rồi à, tôi ăn mắng đến no căng luôn rồi.”
Mợ vào phòng thấy Lộ Già mơ mơ màng màng ngồi trên giường, “Sao lại tỉnh rồi, có phải em con làm ồn không? Bạch Dịch, con đừng ngồi trong này gào to nữa, ra ngoài chơi đi.”
Bạch Dịch mười phần không cam lòng, lắc lư đi ra.
Lộ Già ngồi trên giường nhìn theo, xoa xoa mắt hỏi: “Mợ ơi, mấy giờ rồi?”
“Mười hai rưỡi, con đói không? Đói thì dậy ra ăn sủi cảo, bà con bao đó, nhân thịt heo rau hẹ.”
Lộ Già đi giày ra ngoài ăn sủi cảo, họ hàng đã đi hết, trong phòng khách bừa bộn, bà ngoại với mợ ở trong bếp thu dọn, ông ngoại vẫn ngồi bên bàn xem tivi, thấy cậu tới, liền kéo cái ghế dựa bên cạnh lại: “Lại đây, ngồi chỗ này.”
Lộ Già bé ngoan đi tới ngồi xuống, ông ngoại vui tươi hớn hở đùa cậu: “Nào nào, ông cháu mình uống một chén.”
Lộ Già còn chưa tỉnh táo hẳn, cười vô cùng dịu ngoan, xua tay: “Cháu không uống rượu.”
Ông ngoại tiếp tục đùa: “Aish, không sao, ông cháu mình lén lút uống, không cho mợ con thấy là được.”
Lộ Già lắc đầu: “Không uống, ông ngoại cũng đừng uống, uống rượu hại thân, ông cháu mình đừng uống.”
Ông ngoại ‘ai dà’ một tiếng, nhìn ngắm Lộ Già, chợt thở dài một hơi.
Ông uống nhiều quá rồi, thấy Lộ Già lại nghĩ tới đứa con gái đã qua đời của mình, cô gái tuổi chừng hai lăm hai sáu, trong mắt ông vẫn còn bé bỏng lắm, nói đi là đi, chỉ để lại một thằng cháu trai, hiểu chuyện đến làm người ta đau lòng.
“Không uống.” Ông đẩy nửa chén rượu kia ra, lấy khay đựng trái cây đưa cho Lộ Già, “Em con đâu, vừa nãy không phải cứ luôn miệng đòi ăn kẹo sao? Tết mà, ăn nhiều đồ ngọt chút đâu sao.”
Lộ Già quay đầu gọi Bạch Dịch, Bạch Dịch hỏi lại; “Gì đấy?”
Lộ Già: “Em có ăn kẹo không?”
“Ăn!”
Sau đó ông ngoại qua đời, Lộ Già luôn nhớ tới đêm giao thừa hôm ấy, nhớ tới tiếng thở dài cậu chẳng rõ vì sao, cùng thâm ý ẩn chứa trong đôi mắt ông ngoại.
Rất nhiều năm sau, dần dần cậu mới hiểu được, sự ồn ào trong đêm giao thừa chỉ là tiếng pháo vang mà thôi, mà tháng giêng lạnh nhất khi mà đoàn viên qua đi, ngươi phải tự mình một người trở về nhà.
Mà bên phía Mục Ôn Nhiên lại là một hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược, Mục Chương Thành trở về ăn cơm tối xong liền vội vã đi ngay.
Mục lão gia tử không vui, cả nhà ăn cơm tối xong, cùng nhau ngồi xem Xuân vãn, lão gia tử đột nhiên nói với Mục Ôn Nhiên: “Sau này con đừng như ba con, chỉ biết bận việc không nhớ đến người nhà.”
Không ai dám lên tiếng, lão gia tử có ý giận chó đánh mèo, Mục Hiển vốn định lên tiếng hoà giải, lại nghe Mục Ôn Nhiên trả lời: “Con biết rồi.”
Mục Ôn Nhiên mới mười bốn tuổi, đâu cần phải nhẫn nhịn như thế, đáng nhẽ cứ tuỳ hứng phản nghịch mới đúng, thế nhưng Mục Hiển không tiện nói gì, chỉ vỗ vỗ vai y.
Nhà cũ có nhiều phòng riêng, mà người lại càng nhiều hơn, xuân vãn chiếu xong, rất nhiều người đều viện cớ không đủ phòng, lái xe chạy.
Lão gia tử không có ý định bắt buộc mọi người ở lại, mà Mục Hiển đương nhiên phải ở lại bồi tiếp.
Mục Chương Thành mãi vẫn chưa trở lại đón Mục Ôn Nhiên, đã qua mười hai giờ, nơi này cách nội thành quá xa, lão gia tử nói: “Đêm nay con ngủ lại đi.”
Mục Ôn Nhiên gật đầu, chuẩn bị đứng dậy vào phòng nghỉ ngơi, lại nghe thấy lão gia tử than: “Haiz, ba con sao lại thế chứ.”
Y lại ngồi xuống.
“Mẹ con dạo này thế nào? Mang theo Ôn Thừa, một mình nuôi con không dễ.”
Mục Ôn Nhiên cúi đầu, thần sắc hờ hững: “Lâu rồi không liên lạc.”
Nói đúng ra là Sở Duyệt rất lâu không liên hệ Mục Ôn Nhiên, bình thường cô nhớ con là gọi liền qua, khóc lóc kể lể một phen, nói bản thân nhớ con biết bao nhiêu, giống như sau khi khóc xong, những nhớ nhung theo gió tan biến hết, tâm lý trở lên thoải mái hơn.
Cứ thế ba năm trôi qua, hai người họ đều không gặp mặt nhau.
Lão gia tử sững sờ, thờ dài nói: “Haiz, nói gì cũng là mẹ con….
thôi, ông không tiện nói thêm điều gì.”
Nói như vậy là đủ nhiều rồi.
Mục Ôn Nhiên đứng dậy đi về phòng, lão gia tử không nhịn được liền mở miệng: “Con… nên liên lạc với họ nhiều hơn, dầu sao đó cũng là mẹ với em trai con.”
Mục Ôn Nhiên biết tại sao lão gia tử lại nói như vậy, so với đứa cháu trai trầm mặc ít lời này, ông ấy thích thằng nhóc biết ăn biết nói như Mục Ôn Thừa hơn.
Đáng tiếc Sở Duyệt lại dẫn Mục Ôn Thừa đi, để y ở lại.
Điều này làm cho Mục Ôn Nhiên lại nhớ tới Lộ Già, Mục Ôn Thừa với Lộ Già là cùng một kiểu người, khiến cho người lớn yêu thích vô cùng.
Mục Ôn Nhiên mở đèn ngủ, lên giường nằm dài.
Mà Lộ Già đáng yêu hơn Mục Ôn Thừa nhiều lắm.
Mấy ngày tết qua đi, quán nhỏ ven đường lục tục mở cửa, Lộ Già từ nhà bà nội trở về, Bạch Dịch hỏi cậu được bao nhiêu tiền mừng tuổi, còn