Edit - beta: Bùi Thương
Phòng đối diện có một nam sinh mới chuyển đến.
Hắn là sinh viên Đại học sống một mình, mỗi sáng thứ Hai đầu tuần, Trì Dao đều sẽ gặp cậu ở trong thang máy.
Hai người chưa bao giờ nói chuyện, ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau trong giây lát cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, chuyển sang cúi đầu xem di động.
Theo cách nói của Trì Dao, cô không có thói quen kết thân với hàng xóm.
Không giống với mẹ cô - Trì phu nhân, quan hệ của bà cùng mọi người đều không tồi, gặp ai cũng có thể trò chuyện.
Ngay cả đến người xa lạ ở trong chợ, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, Trì phu nhân đều có thể tươi cười tự nhiên, hỏi: “Ra chợ mua đồ à?”
Từ khi còn nhỏ, Trì Dao đối với kĩ năng xã giao của mẹ mình vô cùng kính nể.
Cô không kế thừa được điểm này từ bà, hầu hết mọi thời gian, Trì Dao dường như luôn mang tâm thái của người ngoài cuộc để quan sát mọi người, mọi vật.
Ví dụ như cậu sinh viên sống đối diện nhà cô, cô đã từng để ý quan sát qua.
Chàng trai này so với cô lúc mang giày cao gót còn cao hơn hẳn một cái đầu.
Trì Dao không nhìn được rõ ngũ quan, chỉ thấy làn da trắng nõn, khí chất xuất chúng, thuộc kiểu người rất được hoan nghênh trong trường học.
Điều đáng nói là, giày của hắn mỗi tuần đều không giống nhau.
Điều này khiến cho mỗi lần Trì Dao gặp cậu trong thang máy, tầm mắt đều sẽ bất giác nhìn xuống phía dưới.
Nhưng cũng chỉ như vậy.
Lần đầu tiên hai người thực sự tiếp xúc là vào một buổi tối thứ Bảy, hai tháng sau khi hắn chuyển đến đây.
Trương Nhất Minh là đối tượng hẹn hò mà cô họ bên nhà Trì phu nhân giới thiệu.
Trì Dao từng ăn cơm cùng anh ta một lần, người thật cùng ảnh chụp không khác nhau mấy.
Trương Nhất Minh đeo kính, bộ dáng văn nhã, đang làm giảng viên ở Đại học A phía sau tiểu khu cô ở.
Nói chuyện tuy nề nếp, nhưng so với một số người Trì Dao đã từng gặp trước đây thì tốt hơn không ít.
Cho nên lần thứ hai Trương Nhất Minh đưa ra lời mời, Trì Dao không cự tuyệt.
Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng ở gần tiểu khu.
Đến gần giờ hẹn, Trì Dao vẫn bình tĩnh ngồi trang điểm, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô chọn mặc váy.
Đối với Trương Nhất Minh,