Edit - Beta: Aochongdansieucap
- --------
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Mấy năm trước, khi còn trẻ, Trì Dao rất chú ý về vẻ ngoài của mình, ngày mùa đông vẫn mặc váy ngắn khoe đôi chân thon dài.
Hiện tại thì cô không dám, nên mặc bao nhiêu thì mặc bấy nhiêu, bị bệnh thật sự rất mệt mỏi, cô bị lăn lộn mấy hôm đến mức không dậy nổi.
Khi còn nhỏ thể chất của Trì Dao rất kém, sau này do kiên trì chạy bộ mới có chuyển biến tốt hơn chút.
Vì sự việc xảy ra trong buổi chạy bộ lần trước nên trừ bỏ hôm đi cùng Giang Diễm, đã rất lâu cô không ra ngoài chạy bộ.
Trận ốm này có lẽ liên quan đến việc thời gian gần đây cô lười vận động.
Ban đầu Trì Dao còn định chuyển từ chạy bộ tối đổi sang buổi sáng, nhưng mà chỉ kiên trì được hai ngày thì đành buông bỏ.
Thật sự quá lạnh rồi.
Nào có ai mà ngày mùa đông lạnh giá lại không muốn nằm mãi trong ổ chăn cơ chứ?
Chỉ là mấy hộp canh Giang Diễm nhờ người đưa tới dường như thật sự rất hữu dụng.
Qua vài buổi tối mà bệnh cũ tay chân lạnh ngắt của cô cũng không thấy xuất hiện.
Hôm nay canh lại được đưa tới, Trì Dao uống hai bát, lấy di động ra, nói với Giang Diễm: “ Canh chuyển tới mấy ngày nay tốn không ít tiền, tôi chuyển khoản cho cậu nhé.”
“Không cần.”
Giang Diễm nói, đây là do dì Quý Nhuế giới thiệu, người kia là bạn cũ của dì nên không lấy tiền.
Trì Dao lại không muốn thiếu ân tình của người khác, cô trả lời: “ Vậy chờ khi nào có thời gian rảnh, tôi mời cậu cùng dì nhỏ cùng ăn một bữa cơm nhé?”
Nhưng chưa kịp đợi đến lúc rảnh rỗi, hai ngày sau, ở bên ngoài, Trì Dao ngẫu nhiên gặp được Quý Nhuế.
Ngày hôm đó, sau khi tan làm, Trì Dao cùng Diêu Mẫn Mẫn đã hẹn cùng nhau đi massage.
Sau khi hai người phòng thuê, thay quần áo tắm, Trì Dao ghé vào trên giường, câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Diêu Mẫn Mẫn nằm đối diện.
Diêu Mẫn Mẫn kể lại chuyện giữa cô với nam diễn viên kia.
Hai người bọn họ mới quen nhau khoảng hai ba tháng, vẫn đang dừng ở giai đoạn mập mờ, trước sau không có tiến triển.
Diêu Mẫn Mẫn ngoài miệng nói không sao cả, trong lòng lại có chút không vui vẻ.
Trì Dao nói: “Không được thì đổi một người khác là xong mà.”
“ Vậy không được, tớ còn chưa " nếm thử " hương vị của hắn đâu.”
Trì Dao nghẹn cười lại nghe thấy giọng nói vô cùng nghiêm túc của Mẫn Mẫn:
“ Cậu đừng cười, tớ nói thật mà."
Diêu Mẫn Mẫn không phải lần đầu tiên chơi kiểu tỷ đệ luyến* thế này.
Thành thực mà nói, cô có vài mối tình thì đến hơn một nửa đối tượng đó đều nhỏ tuổi hơn cô, hơn nữa người sau còn nhỏ hơn cả người trước.
(* Tỷ đệ luyến: Tình chị em)
Đừng nhìn chàng trai kia bộ dáng thành thạo, được đông đảo fans nữ vây quanh, thật ra hắn cũng vừa mới tốt nghiệp không lâu, đích thị là một tiểu thịt tươi.
Trì Dao còn nhớ bạn trai cũ của Diêu Mẫn Mẫn hình như lớn hơn cô ấy hai tuổi, nhưng Diêu Mẫn Mẫn không vừa ý, chỉ nói: “ Đúng là mấy em trai nhỏ vẫn tốt hơn.”
Em trai nhỏ thì tốt ở điểm nào chứ?
Trì Dao chợt nghĩ đến Giang Diễm.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì mấy bát canh kia mà quan hệ giữa hai người thân thiết hơn không ít.
Cô cùng Giang Diễm mỗi ngày đều ở cạnh nhau hơn nửa giờ.
Có khi ở nhà cô, có khi lại ở nhà hắn.
Đi đi lại lại, khó tránh khỏi việc bắt gặp tình huống khó xử.
Mới hôm qua, sau khi canh bổ được đưa đến, Trì Dao theo thường lệ đi gọi Giang Diễm.
Nhà hắn không đóng cửa, hẳn là vừa mới trở về, giày cũng chưa kịp dọn nên tùy ý để ở cửa.
“Giang Diễm?”
Cô gọi nhưng không thấy ai đáp lại.
Trì Dao đoán có lẽ hắn đang trong phòng vệ sinh, cô không định đi vào trong, nghĩ trở về nhắn cho hắn một tin bảo hắn sang nhà cô là được.
Vừa mới xoay người, phía sau liền truyền đến giọng nói.
“Làm sao vậy?”
Cô không hề nghĩ ngợi quay đầu lại, đập vào mắt là thân thể hoàn mĩ của chàng trai.
Trì Dao không phải cô gái nhỏ, chưa nói tới việc thẹn thùng nhưng kinh diễm thì đúng là có.
Hắn rất trắng, làn da trắng đến