Cuối cùng hai người không đến Thanh Trúc Viên.
Trì Dao chỉ đường cho Giang Diễm, xe rẽ hai lần rồi ngừng ở cửa một quán ăn nhỏ rất bình thường.
Đi vào trong, Giang Diễm mới biết được đây không phải quán ăn nhỏ.
Chỉ là do nhìn từ ngoài vào thì không lớn, biển hiệu cũ kĩ nhưng trong tiệm trang trí rất mới mẻ, chia làm ba khu, ở giữa là hành lang dài, cạnh đó còn có vị trí ngoài trời nhưng do đang mưa, dù che cũng không hữu dụng, bàn ghế đều được thu lại, chỗ có trần nhà đều đã kín người.
Vị trí ở góc còn trống, Trì Dao cùng Giang Diễm ngồi xuống, gọi món xong, thấy hắn vẫn đang đánh giá xung quanh, cô nói: “Các món ở đây đều rất ngon.”
“Thời tiết thế này còn đông người thật đấy.”
“Ngày mưa mới có nhiều người tới đây ăn cơm, dù sao thì chẳng mấy ai muốn dầm mưa bên ngoài cả.”
Trì Dao vừa nói vừa lấy chén đũa tráng qua nước trà một lần.
Xong việc, cô đưa đôi đũa cho Giang Diễm lại thấy hắn nhìn mình chằm chằm, cười như không cười.
“Nhìn cái gì?”
Hắn lắc đầu: “Em còn nghĩ hôm nay chị sẽ không đi ăn với em.”
“Đã đồng ý với cậu rồi, hôm nay không đi vậy cũng sẽ hẹn hôm khác thời tiết tốt hơn để đi.”
Trong góc vốn dĩ không có người, là bởi vì ở đây gần lỗ thông gió.
Cửa sổ đóng kín mít nhưng Trì Dao vẫn cảm nhận được hơi ẩm lạnh lẽo của ngày mưa.
Kể cả có máy sưởi cũng không ngăn cản được, khí lạnh từng chút ngầm vào tận xương, làm chân cô vô cùng lạnh lẽo.
Hôm nay Trì Dao mặc váy, hơn nữa còn không mặc quần tất.
Cả đôi chân trần trụi lộ ra bên ngoài, giờ cô không biết nên xử lí thế nào, trong lòng hối hận muốn chết.
Giang Diễm phát hiện Trì Dao có vẻ hơi kì lạ, hắn ngẩng đầu nói: “Chị sang chỗ em ngồi đi.”
“Không sao.
Ngồi đâu cũng giống nhau mà.”
“Ngồi bên này không lạnh.”
Trì Dao cọ xát hai chân đã lạnh đến mức nổi da gà, yên lặng đổi chỗ ngồi với hắn.
Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, cô thật sự cảm thấy ấm áp hơn không ít.
Bát đũa vừa tráng qua bằng trà chưa ai dùng qua nên không cần đổi.
Món cá cuộn thương hiệu của tiệm rất nhanh được bê lên.
Đĩa sứ trắng phau được xếp từng lát thịt cá mỏng, hơi cay, ăn vào lại vô cùng mềm.
Món cháo cá lát được đưa lên sau đó cũng là một món rất được thực khách ưa thích, Trì Dao múc cho Giang Diễm một chén nhỏ, hỏi hắn cảm thấy thế nào.
“Ăn rất ngon.”
“Đấy là điều đương nhiên, cậu không nghĩ xem do ai đề cử à?”
Không rõ là do hơi nóng trên bàn ăn hay vì lí do nào khác mà gương mặt Trì Dao ửng hồng.
Cô vén tóc mai, để lộ gương mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay.
Giang Diễm cúi đầu nhìn tay mình.
Tay hắn lớn hơn nhiều so với người bình thường.
Vài lần, trong lúc lơ đãng nắm lấy tay Trì Dao, hắn chợt nhận ra tay cô vừa nhỏ vừa mảnh khảnh, tưởng chừng chỉ nắm chặt liền vỡ vụn.
Nếu dùng tay làm đơn vị đo đạc, nhiều nơi trên người Trì Dao hắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn.
Không biết nghĩ đến cái gì, Giang Diễm đột nhiên bị sặc, ho khụ một tiếng.
Trì Dao vội vàng đưa nước cho hắn: “Làm sao vậy?”
Hắn xua tay, trong lòng có chút chột dạ:
“…… Cay.”
“Cay sao?”
Khẩu vị của Trì Dao thiên về cay, cô ăn thử lát cá, nói thật, đối với một người quen ăn cay như cô thì quả thực cô chẳng nếm được chút vị cay nào.
Giang Diễm nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, mặt càng thêm nóng bừng.
Hắn đỡ trán, không khỏi phỉ nhổ tâm tư dơ bẩn của chính mình.
Thật là muốn mạng mà.
Không được.
Không thể để Trì Dao biết.
Giang Diễm lẩm bẩm trong lòng.
Tạm thời không thể.
Mưa đã ngừng.
Sau khi ăn uống no nê, hai người từ tiệm cơm ra về.
Chỗ đậu xe chật hẹp, vừa xa lại vừa tối.
Lúc lên xe, Trì Dao không chú ý, một chân dẫm vào vũng nước đọng, toàn bộ phần dưới mắt cá chân đều ướt đẫm.
Cô kinh hô một tiếng.
Giang Diễm nghe được động tĩnh nhanh chóng đi tới, nhìn thấy thế, không nói hai lời liền đỡ eo cô ngồi vào ghế lái phụ.
Hắn dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu nói: “Nước lạnh, cởi giày ra đi.”
Người Trì Dao cứng đờ, trên eo còn sót lại sức lực mạnh mẽ cùng nhiệt độ nóng bỏng từ tay Giang Diễm…… Cô không để ý nên không nghe thấy lời hắn nói.
Giang Diễm muốn giúp cô lại không thấy cô trả lời.
Hắn nâng mắt, nghi hoặc gọi: “Trì Dao?”
Trì Dao như vừa tỉnh mộng, thu chân về: “Không sao, để tôi tự làm.”
“……”
Giang Diễm đồng ý, giúp cô đóng cửa xe.
Một mình ở bên trong xe ngắn ngủi vài giây, Trì Dao thình lình nhớ tới một chi tiết nhỏ.
Hình như đã rất lâu rồi Giang Diễm không gọi cô là chị.*
Trong xe có giày dự phòng, đấy là đôi giày trắng Quý Nhuế đeo lúc lái xe.
Cô ấy vẫn chưa dùng qua, bởi vì từ sau khi cô trở về luôn kéo theo Giang Diễm làm tài xế miễn phí.
Giang Diễm tìm thấy liền đưa cho Trì Dao.
“Thay cái này đi.”
Trì Dao đeo bốt ngắn, nước chưa vào đến trong giày nhưng nhiên lại ướt đẫm bên ngoài, để lại vệt đen loang lổ khó coi.
Cô không nhìn rõ, sờ soạng cởi giày, bàn chân vừa chạm vào đã lạnh ngắt.
Trì Dao tự nhiên tiếp nhận giày, nói: “Cảm ơn.”
Giang Diễm nhìn cô đeo: “Có vừa chân không?”
“Vừa rồi.”
Giang Diễm âm thầm ghi nhớ số giày, xong mới lên đường.
Lúc ra về, tình hình giao thông tốt hơn nhiều so với