Edit - Beta: Aochongdansieucap
-------
Trì Dao đẩy Giang Diễm ra, mặc lại váy, bước đến rót cốc nước, uống một hơi cạn sạch.
Cô quay đầu lại, Giang Diễm đi đến.
Hắn giang hai cánh tay, ép cô vào quầy bar: " Chị phải đi?"
"......"
Không thì sao?
Kỳ thật Trì Dao hiện tại cũng rất khó chịu, cả người rạo rưc không thôi.
Cô nâng mắt nhìn: "Không có áo mưa."
"Em đi mua."
"Vậy hiện tại cậu đang làm cái gì?"
Hắn cười khổ: "Dù sao chị cũng phải cho em chút thời gian chứ."
Trì Dao nhìn xuống phía dưới: "Kiểu này thì còn lâu."
Giang Diễm an tĩnh hai giây.
Hắn cúi xuống, chóp mũi cọ nhẹ vào mặt cô: "Giúp em?"
Trì Dao bật cười: "Cậu nghĩ hay thật đấy."
Hắn không nói lời nào, nắm lấy tay cô, nhéo nhẹ.
Tay Trì Dao rất mềm, giống như không có xương cốt.
Trì phu nhân nói người như vậy rất dễ mềm lòng, trước đây Trì Dao không cho là đúng, hiện tại cảm thấy quả nhiên không sai.
Sự đụng chạm của Giang Diễm làm cô kích động không thôi.
Trì Dao hít mũi, nói: "Giang Diễm, cậu có từng nghĩ tới quan hệ của chúng ta bây giờ là gì không?"
"Chị nói là gì thì chúng ta chính là kiểu đó."
"Nếu tôi nói cái gì cũng không phải thì sao?"
Giang Diễm hoảng hốt: "Chị không có cảm giác gì với em sao?"
Trì Dao thấp giọng: "Cái đó không tính."
"Sao lại không tính?"
Ngữ khí của Giang Diễm hơi thay đổi.
Trì Dao thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn thoáng chốc trở nên nguy hiểm.
Theo sự tê rần truyền đến từ eo, hắn bế bổng cô, đặt lên mặt bàn sạch sẽ.
Váy dài nhăn nhúm dúm dó, lúc chuẩn bị đi cô vẫn chưa sửa sang xong, váy vừa vặn che khuất đầu gối, Giang Diễm chớp mắt đã chạm vào đùi Trì Dao, ngón tay trượt lên, ấn vào hoa tâm, [email protected] lót sớm đã ướt đẫm, đầu ngón tay cách lớp vải sờ vào huyệt nhỏ ấm áp.
Không đủ! Hắn cởi [email protected] lót vướng bận ném sang một bên, hai ngón tay trực tiếp c ắm vào tiểu huy3t ngập nước.
Ngay tức khắc, Trì Dao r3n rỉ thành tiếng, cô dịch mông về phía sau, còn chưa kịp trốn, Giang Diễm liền rút tay ra.
Hắn đưa ngón tay dính đầy mật hoa cho cô xem.
"Trì Dao, chị ướt rồi."
Hai người như đang phân cao thấp, Trì Dao ngừng thở nhìn Giang Diễm, hạ thể còn sót lại cảm giác bị hắn xâm nhập.
Lúc này cô hoàn toàn có thể phản bác lại lời hắn nói, nhưng cô không muốn làm vậy.
Câu cự tuyệt nói một lần là đủ rồi.
Thời đại học, Trì Dao cũng từng là người rất thích khiêu chiến, từng hết lòng yêu thương một người.
Nhưng từ khi nào chính bản thân cô lại trở nên chết lặng thế này?
Mấy năm gần đây, dù người khác có làm gì cũng chẳng thể khơi dậy được thứ tình cảm mãnh liệt sâu bên trong Trì Dao, mọi người hết lời khuyên bảo, cô luôn vào tai này ra tai kia.
Trì Dao vẫn cho rằng có thể do mình chưa tìm được người thích hợp, hoặc do chưa đúng thời điểm.
Nhưng sự thật chứng minh, từ lâu cô đã không còn tâm tư muốn nếm thử thứ tình cảm này nữa.
Người ta thường nói, lội sông mò đá*, cô của hiện tại đến sông cũng không muốn qua, trong lòng thầm nghĩ không đi đến bờ bên kia cũng chẳng sao.
(* Lội sông mò đá: Câu này có nghĩa là khi không biết trước chi tiết về dòng sông, chúng ta chỉ có thể thử nước và dò dẫm tìm đá dưới sông, dần dần tìm hiểu tình hình một cách đơn giản để lội xuống nước một cách an toàn...!Ở đây muốn nói khi làm mọi việc nên thận trọng, tìm tòi, tích lũy kinh nghiệm trong khi thực hiện.
Nguồn: Baidu)
Trì Dao đã quên rung động rốt cuộc có hương vị gì.
Cô chỉ biết, lần rung động này thật quá hoang đường, cô thế mà lại thích một chàng trai nhỏ tuổi hơn mình.
.....Không thì thử một chút xem sao?
Đôi mắt Giang Diễm sáng ngời:"Chị nói thật?"
Trì Dao bừng tỉnh, cô chợt nhận ra mình vừa đem suy nghĩ trong lòng nói ra ngoài.
Lời đã nói như bát nước đổ đi, điều bất ngờ là cô lại thoải mái hơn không ít.
"Chị muốn tắm." Cô nói.
Giang Diễm kịp thời ấn chân cô xuống, thử dò hỏi: "Tắm ở chỗ em được không?"
Trì Dao không kiên nhẫn, tránh khỏi hắn rồi nhảy xuống, đi về phòng tắm ở sau bếp.
"Vậy em đem đồ của chị sang