Edit - Beta: Aochongdansieucap
- -------
Khi Trì Dao cúp điện thoại, giọng điệu của cô không ổn định lắm.
Tuy rằng giọng nói của hộ sĩ không lớn nhưng Giang Diễm vẫn tinh ý nhận ra cảm xúc hoảng loạn của cô.
Giang Diễm trở về nhà, không khí trong phòng khách vô cùng náo nhiệt.
Trong TV các minh tinh đang hát, chú bác ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn có tiếng mạt chược lách cách va chạm vào nhau truyền ra từ phòng cách vách.
Mà Trì Dao của hắn lại một thân một mình trực ban ở bệnh viện.
Vương Trần Du mới vừa cắt xong trái cây, giơ tay đút cho Giang Diễm một miếng táo.
“Đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế con”
Giang Diễm lau mặt: “Mẹ, còn ra ngoài một lát nhé.”
Vương Trần Du không hiểu chuyện gì, đi theo hắn ra đến huyền quan*:“Tết nhất đến nơi rồi con còn muốn đi đâu? Bàn chị họ con mới có ba người, còn thiếu một chân nữa, con bé đang gọi con vào chơi cho đủ người kìa.”
( *Huyền quan: được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Ở đó người ta có thể thay giày dép hoặc áo khoác khi ra vào nhà.)
“Tí con về tính sau.”
“Mấy giờ về?”
“Một lát nữa con về, nhanh lắm mẹ.”
Giang Diễm đeo giày xong, đứng lên, cười với Vương Trần Du một cái: “Năm mới vui vẻ, chờ con trở về sẽ tặng mẹ bao lì xì nhé! ”
Vương Trần Du buồn cười nhưng không nói gì: “Về sớm chút nhé!”
“Vâng.”
Giang Diễm lên xe.
Ban đêm ở đây rất tối, chỗ này cách nội thành hơi xa, hắn phóng xe suốt một đường, lúc đến bệnh viện là tầm hơn một giờ.
Thế này thật sự hơi chậm rồi.
Trì Dao chạy xuống lầu.
Đêm hôm khuya khoắt, đường phố hoang vắng chỉ có duy nhất một chiếc Jeep đậu ở vệ đường.
Giang Diễm cúi đầu, khom người dựa vào cửa xe.
Cách xa như vậy nhưng cô vẫn nhìn rõ khớp xương ngón tay của hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Cô đi chậm lại, lúc sắp đến gần bước chân ngày càng nhanh.
Bởi vì Giang Diễm đang dang cánh tay ra đón lấy cô.
Trì Dao nhảy lên ôm chầm lấy hắn.
Trên người Giang Diễm rất lạnh, thoang thoảng mùi thuốc lá.
“Em hút thuốc à?” Cô hít mũi.
“Tại đứng đây lạnh quá.”
“Sao không mặc thêm nhiều quần áo vào?”
“Lúc ra ngoài vội nên quên mất.”
Trì Dao ngẩng đầu, tỉ mỉ ngắm nhìn hắn, xác định bản thân thật sự đã tỉnh ngủ.
Cô cởi khăn quàng cổ ra quấn lên cổ Giang Diễm: “Có ấm hơn chút nào không?”
Tay Giang Diễm đông cứng nên không dám đụng vào cổ cô, sợ Trì Dao bị lạnh nên đành kéo một phần khăn choàng lên cho cô.
Hai người dùng chung một cái khăn quàng cổ, dần dần cả người đều ấm áp.
“Từ Dương Khê đến đây xa như thế, em gọi điện thoại cho chị xong liền ra ngoài luôn đấy à?”
“Cũng tầm tầm đấy.”
Giang Diễm không muốn cô lo lắng: “Em chỉ là muốn tới thăm chị xem chị thế nào thôi.”
Trì Dao nuốt xuống vị chua nơi chóp mũi, cô nhéo hắn tay: “Chúng ta vào trong xe đi?”
“Được.”
Hai người vừa lên xe, Trì Dao liền nhào tới hôn hắn.
Trên người cô còn mang theo mùi nước sát trùng thoang thoảng.
Giang Diễm ôm lấy cô, trong lòng chỉ thấy mùi hương này vô cùng dễ ngửi.
Hắn dùng sức ôm chặt lấy Trì Dao.
Đêm dài yên tĩnh, đường phố không một bóng người, toà nhà bệnh viện toả ra ánh sáng nhợt nhoà trong bóng đêm.
Bên này quạnh quẽ tiêu điều, bên kia lại ca vũ thanh bình*, chỉ có trong xe là nóng lạnh luân phiên, giữa cái giá lạnh trên thân thể là hơi ấm nồng nàn đến từ nhịp đập của trái tim
(* Ca vũ thanh bình - 歌舞升平: diễn tả thời thái bình thịnh trị, ca múa mừng và ca ngợi.
Nguồn: zdic.net)
Trì Dao thở hồng hộc, lưu luyến tách ra khỏi Giang Diễm, cằm cô bị hôn đến đỏ ửng.
“Chị còn phải trở về.” Cô nói.
Giang Diễm nhẹ nhàng dùng môi dán trên mặt cô: “Em biết, em cũng phải về nhà.”
Trì Dao hơi khó thở: “Em còn phải đi?”
“Ừ”
“Muộn thế này, một mình em lái xe về Dương Khê nếu mệt thì phải làm sao?”
“Không sao.” Giang Diễm vuốt tóc cô: “Dù sao hôm nay cũng là đêm giao thừa, nếu em không về e là không hay.”
Thật quá bốc đồng!
Trì Dao muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại trở thành