Vết cắn tạo ra vết thương rất sâu, xung quanh xuất hiện máu bầm tím đen nhìn rất đáng sợ, Trì Dao chỉ nhìn thôi tay cũng run rẩy.
Cô muốn trút giận giúp Giang Diễm nhưng không thể, bởi thân phận của cô vốn là bác sĩ.
Xử lý xong miệng vết thương, Giang Diễm cũng không nói lời nào, ủ rũ đi theo Trì Dao vào phòng trực ban.
Chờ đến khi chỉ có hai người bọn họ, hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Tay chị có đau không?”
Tay Trì Dao cũng bị thương.
Cô quay lưng về phía Giang Diễm, lắc đầu, hít sâu vài lần vẫn không nhịn được, chóp mũi chua xót, lúc xoay người lại hốc mắt đều hồng lên.
“Em có biết hay em sai ở đâu không?”
Giang Diễm không nói.
Cô tiếp tục nói: “Em căn bản không rõ một người khi phát bệnh có bao nhiêu nguy hiểm, hắn sẽ không mềm lòng, nếu lúc hắn lao tới rút từ trong túi ra một con dao……”
Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, không nói được thành lời.
“Em không sai.” Giang Diễm lạnh mặt: “Nếu em không tiến lên, chị nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Em không sai.”
Trì Dao nhìn hắn, ngơ ngẩn lắc đầu, da đầu đến giờ vẫn còn tê dại.
Cô cào tóc, lảo đảo ngồi xổm xuống.
Trì Dao lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ em xảy ra chuyện chị vui vẻ được à? Nếu em thật sự có mệnh hệ gì, chị phải làm sao bây giờ? Chị nên giải thích thế nào với bố mẹ em đây? Giang Diễm, không phải lúc nào hành động dũng cảm cũng là đúng đắn, trước khi làm gì thì em cũng nên nghĩ tới hậu quả chứ?”
Giang Diễm ngồi xổm xuống theo cô, cứng rắn nói: “Em là người trưởng thành, có quyền tự quyết định và chịu trách nhiệm với chính cuộc sống của mình, chị đừng coi em như một đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy....!Trì Dao, nếu phải suy xét tới hậu quả thì trước tiên, em là người đàn ông của chị, đứng trước nguy hiểm phải che chở cho chị, đây mới là việc em cần phải làm.”
Trì Dao gắt gao nhìn hắn chằm chằm, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt đoạn lăn dài trên gương mặt, cô nghiến răng nghiến lợi: “Ấu trĩ.”
Khi Giang Diễm vọt vào bệnh viện không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh, lúc này trên vai áo có chỗ dính máu, nhưng hắn lại chẳng thấy đau đớn.
Hắn tức giận hoàn toàn là vì câu “Ấu trĩ” này của cô.
Hắn cắn chặt răng, cố nén cơ giận.
Giang Diễm gằn giọng, chậm rãi thốt ra từng chữ một: “Nếu việc này với chị lại là chuyện ấu trĩ thì dù 50 năm, 60 năm nữa em vẫn sẽ ấu trĩ như vậy.”
“Trì Dao, chị cứ chờ đó mà xem, em nhất định sẽ không sửa đổi đâu.”
“……”
Hai người nhìn nhau, giằng co trong im lặng.
Cuối cùng, Trì Dao bại trận trước.
Từ trước đến nay cô còn chưa gặp được người không biết nói lý lại còn tỏ vẻ đúng tình hợp lí đến như vậy.
Đúng là ấu trĩ quá mà!
Thế nhưng một người như vậy lại mang cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Cô nghĩ, bất luận tương lai như thế nào, cô chắn chắn sẽ không thể gặp được người thứ hai đối xử chân thành, hết lòng vì mình như Giang Diễm.
Trì Dao không kìm nổi nước mắt.
Cô vùi mặt vào đầu gối, khóc không thành tiếng.
Cô không dám nhìn hắn, giọng nói nức nở: “Vậy em có đau không?”
Từ khi tên bệnh hoạn kia được ngăn lại đến khi giúp Giang Diễm băng bó vết thương, Trì Dao vẫn luôn giữ khuôn mặt căng thẳng, mặc kệ người khác hỏi cô cái gì, cô đều trả lời rành mạch.
Mãi đến giờ phút này, lớp áo giáp chặt chẽ đó mới hóa thành bột mịn, kinh hoảng như khói bụi chui vào hô hấp, mỗi một giây đều vô cùng dày vò.
Chịu đựng lâu như vậy, thực ra trong lòng cô đã sợ muốn chết.
Cô không muốn Giang Diễm xảy ra bất cứ chuyện gì.
Càng chán ghét bản thân liên lụy đến Giang Diễm.
Trái tim Giang Diễm mềm nhũn, như thể được ngâm trong nước ấm.
Hắn quỳ một bên gối, dang tay ôm lấy Trì Dao, nhẹ nhàng sờ đầu cô.
“Trì Dao, em không đau.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Đêm khuya, hai người mới trở về chung cư.
Trì Dao rửa mặt, mí mắt sưng đến phát đau.
Nhìn trong