Trì Dao thật sự không nghĩ tới, dù rằng hai người thường xuyên gặp nhau nhưng Giang Diễm vẫn có thể buồn bực, thậm chí chơi trò chiến tranh lạnh với cô.
Lần thứ ba đụng mặt ở cửa toilet, Giang Diễm không nói gì, im lặng lui về sau nhường đường.
Lúc này, Trì Dao mới thực sự ý thức được hắn đang tức giận.
Hai người tuy cùng ngủ một chiếc giường nhưng Giang Diễm lại coi cô nằm cạnh như không khí.
Đối với việc này, Trì Dao không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng lại nhịn không được học theo vẻ ấu trĩ của hắn, kiên quyết cứng rắn với hắn vài ngày, đến khi cảm thấy nguôi giận mới chủ động làm hoà.
Đêm đó, hai người bọn họ làm tình.
Nhưng điều khó chịu nhất chính là, sau khi xong việc, Giang Diễm lại hỏi cô: “Rốt cuộc chị thích em hay là thích thân thể em vậy?”
“……” Cô cẩn thận trả lời: “Đó không phải đều là em sao?”
Sắc mặt Giang Diễm phát lạnh, Trì Dao liền biết quan hệ giữa bọn họ lại rạn nứt thêm rồi.
Trì Dao cũng rất tức giận.
Em trai nhỏ sao lại khó dỗ thế cơ chứ!
Căn hộ trước kia Giang Diễm ở, qua Tết hơn một tháng đã được chuyển cho người khác thuê.
Hiện tại cô không thể nào ở riêng với hắn, cũng không thể đuổi hắn rời đi.
Nếu cô làm như vậy, không biết Giang Diễm sẽ nghĩ linh tinh đến mức nào.
“Sao tháng này cậu trực ban nhiều ngày thế?” Diêu Mẫn Mẫn hỏi.
Thức suốt một đêm, sắc mặt Trì Dao uể oải, vừa cởi áo blouse trắng vừa nói: “Tình huống thế này trước kia đâu phải không có đâu.”
“Bạn trai nhỏ kia của cậu đâu? Không cần bồi đắp tình cảm nữa à?”
Trì Dao mặc thêm áo chống nắng, tháo mái tóc được búi gọn ra: “Em ấy còn phải đi học, lấy đâu ra thời gian theo sát mình cơ chứ.”
Diêu Mẫn Mẫn dường như chợt hiểu ra: “Cãi nhau à?”
“……Rõ ràng vậy á?”
“Mấy em trai ý, dỗ dành một chút là được mà.
Mình thấy hắn có vẻ rất nghe lời cậu đấy.”
“Chính là quá nghe lời, đến lúc ngoan cố mới rắc rồi hơn ấy.” Trì Dao ngồi xuống đối diện Diêu Mẫn Mẫn, nghịch ống đựng bút: “Cậu tin nổi không? Thế mà hắn còn ăn dấm của Trần Sở Nhiên! Lí do là bởi tớ không cho hắn đủ cảm giác an toàn…… Hắn cho rằng thái độ của tớ là đang dao động, tớ đối xử thờ ơ với hắn, chỉ có ông trời mới biết tớ oan ức đến mức nào.”
“Người ta không ăn dấm mới kỳ lạ ấy.”
Diêu Mẫn Mẫn không để bụng: “Trong tình yêu, vốn là một người mạnh, người kia thì yếu thế hơn.
Hắn lo lắng như vậy là rất bình thường, dù sao cậu cũng là một kẻ lập dị mà.
”
Trì Dao trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Cậu mới lập dị ý.”
Diêu Mẫn Mẫn cười khanh khách.
“Đi thôi.”
Trì Dao quay người đi tới cửa.
Diêu Mẫn Mẫn lại nói: “Nếu hắn một mực cho rằng thái độ của cậu không đoan chính, vậy cậu đừng cho hắn thái độ tốt nữa là được.”
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trì Dao có thể tư vấn cho rất nhiều người, lại không thể giải quyết vấn đề của chính mình.
Cô hỏi Diêu Mẫn Mẫn: “Thái độ gì cơ?”
Diêu Mẫn Mẫn cười: “Cậu đang yêu đương, tớ cũng đang yêu đương.
Cái này còn phải để bản thân cậu tự quyết định.”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Thời tiết chậm rãi thay đổi, Trì Dao từ trong bệnh viện đi ra.
Giữa trưa, nắng vàng ả óng hệt như mạch nha nấu chảy, gay gắt đến mức khiến cô toát mồ hôi đầy người.
Vừa về đến nhà, Trì Dao liền cởi áo ra.
Áo thun mới thay ban ngày lại không có trên sô pha, hình như đã bị ai đó cất đi.
Trì Dao quay đầu lại, thấy Giang Diễm đang đứng ở cửa phòng ngủ, trong tay còn có một chiếc áo thun màu xám trắng đã được gấp gọn gàng.
Trên người cô lúc này chỉ mặc độc một bộ nội y.
Rõ ràng, với quan hệ của hai người, thứ không nên nhìn cũng đã nhìn, nhưng trải qua nửa tháng chiến tranh lạnh, cô có chút không quen khi mặc ít thế này đúng trước mặt hắn.
Trì Dao nâng tay che lại cơ thể mình.
Giang Diễm không lên tiếng, đi về phía cô, đem quần áo đặt trên sô pha.
Trì Dao thấy hắn sắp quay về phòng, theo bản năng bắt lấy tay Giang Diễm.
“Em còn muốn làm loạn tới bao giờ?”
Giang Diễm dừng lại, một lúc lâu mới trả lời: “Chị nghĩ em đang làm loạn?”
Chẳng lẽ không phải à?
Trì