5: Cùng Với Nhau
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, Trì Dao về nhà mặc thêm áo khoác.
Cô cùng Giang Diễm đang trên đường đi đến siêu thị thì Trì Dao nhận được cuộc thoại từ Diêu Mẫn Mẫn.
Sau một hồi trò chuyện, cô cúp máy, siêu thị đã ở ngay trước mắt.
“ Một người bạn của tôi vừa gọi đến hỏi chút chuyện công việc thôi.” Cô giải thích với Giang Diễm.
Giang Diễm cũng không mấy để ý đến việc bị bỏ bê dọc đường, lấy chiếc xe đẩy từ cửa bên trái ra, hắn thuận miệng hỏi: “ Cô đang làm ở bệnh viện à?”
“Đúng vậy, khoa tâm thần.” Trì Dao cười trêu chọc, “Nếu cậu gặp rắc rối về phương diện này có thể gọi cho tôi.”
“ Được.
”
“……”
Trì Dao câm nín, im lặng nhìn cậu.
Cô chẳng qua chỉ đùa một chút, vào khoa tâm thần phần lớn là người có bệnh nặng về thần kinh.
Hắn trả lời nghiêm túc như vậy làm cô cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, cũng đâu thể mong hắn sinh bệnh chứ?
Trong tổng số các cuộc gặp mặt ít ỏi của bọn họ, tình huống ngượng nghịu thế này cũng đã xảy ra vài lần.
Mỗi tuần,Trì Dao đều sẽ tới siêu thị một chuyến để mua sắm.
Cô rất hưởng thụ khoảng khắc tuyf ý chọn lựa đồ trên kệ hàng, mua xong lại trở về nhà, tự tay làm một bữa cơm chiều.
Đối với cô mà nói, đây chính là cách giải tỏa áp lực vô cùng hiệu quả.
Nhưng Giang Diễm rõ ràng là kiểu người hiếm khi tới siêu thị.
“ Nhãn hiệu này ăn không ngon.”
Cô lấy lại miếng thịt trong tay hắn rồi quay sang chọn loại bên cạnh.
“ Tôi không biết chọn mấy thứ này lắm.”
“ Cậu có phải chưa bao giờ xuống bếp đúng không?”
Giang Diễm thành thật gật đầu.
“ Cậu ở đây cũng phải hai ba tháng rồi nhỉ?” Trì Dao có chút kinh ngạc: “ Không phải cậu ăn cơm hộp đấy suốt khoảng thời gian này chứ?”
“Trường học có nhà ăn.”
“ Vậy sao cậu không ở trong ký túc xá?”
“ Ồn ào, ngủ không ngon.” Giang Diễm cúi đầu nhìn cô đang nghiêm túc chọn lựa nước cốt lẩu, hắn nhẹ nhàng nói: “Trì Dao, cô muốn ăn trái cây không?”
Trì Dao ngẩng đầu, nhìn về khu rau quả đủ mọi màu sắc ở phía trước: “ Tôi không mua trái cây ở siêu thị.
”
“ Vậy phải mua ở đâu?”
“Chợ sáng.” Trì Dao bỗng cảm thấy Giang Diễm là một đứa trẻ đáng thương, đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác, cô buột miệng thốt ra: “Nếu không, lần sau tôi đi mua đồ sẽ gọi cậu? ”
“ Được.”
Đồng tử đen nhánh của Giang Diễm bỗng toả sáng lấp lánh.
Khi nói mắt cậu còn hơi mở to, bên trong mang theo vui sướng dạt dào.
Trì Dao nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt cậu, cô thất thần trong nháy mắt, sau đó liền nhanh chóng phục hồi, tự nhiên cúi đầu, đẩy một xe đầy đồ đi phía trước.
“Mua xong rồi, đi thôi.”
*
Bởi vì Giang Diễm không có nước chấm cần dùng khi ăn lẩu nên Trì Dao mang cả người lẫn đồ vào trong nhà mình.
“ Cậu ngồi đây đi.”
Trì Dao rót cho hắn cốc nước, xong việc liền đi vào phòng bếp.
Giang Diễm ngồi ở ghế sô pha đơn trong phòng khách, chỉ cần hơi nghiêng thân mình là có thể nhìn rõ toàn bộ căn nhà.
So với căn phòng trống trải của hắn ở bên kia thì nhà của Trì Dao có vẻ tinh tế hơn.
Cửa sổ đặt chậu cây xanh, sô pha có ôm gối, trên tường được trang trí bởi tranh vẽ, ban công còn treo một cái váy hai dây.
Đó là bộ váy lần trước cô đã mặc khi hẹn hò cùng Trương Nhất Minh.
Giang Diễm thu hồi tâm tư, đứng dậy đi vào phòng bếp:“ Có cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, tôi làm xong rồi.” Trì Dao mở tủ lạnh: “Nước trái cây với nước soda, cậu muốn uống cái nào?”
“Nước soda.”
Giang Diễm có một ưu điểm, đối mặt với mọi vấn đề, hắn luôn trả lời rất chính xác, nhanh gọn.
Trì Dao lấy ra hai lon soda, dùng khuỷu tay đóng cửa tủ lại, cô phát hiện Giang Diễm đang nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“ Cô làm việc hiệu suất rất cao.”
“Chỉ là hôm nay mà thôi,” Trì Dao buồn cười, đi lướt qua hắn: “ Đã nói trước là mời cậu ăn cơm, chẳng nhẽ tôi lại để cậu hầu hạ tôi à?”
Trước mặt người khác cô luôn che giấu sự lười biếng của mình, tận lực bày ra bộ dạng ngăn nắp, gọn gàng, nhưng cũng rất bận rộn, những thói xấy của mình, Trì Dao vẫn luôn che giấu rất cẩn thận.
Nhưng cô không biết, lúc này Giang Diễm lại nhớ tới buổi sáng nào đó, ánh ban mai mờ nhạt, hắn đứng ở cửa đợi ai kia.
Có người luống cuống tay chân chạy ra, trong miệng cắn dây buộc tóc, ngón tay tinh tế trắng nõn luồn vào giữa mái tóc đen đem chúng buộc cao, cô oán hận mà trừng mắt nhìn người chậm rì rì đang đi ra từ phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cẩn thận tôi trở về sẽ xử lí cậu!”
Đường đi hẹp, khi cô quay đầu nói vọng lại làm hắn không dám đứng thẳng, biết rõ không phải cảnh cáo mình nhưng vẫn sinh ra ảo giác như cô đang nói chuyện với hắn.
Trì Dao của khi đó, hấp tấp bộp chộp, thật sự không giống kiểu làm việc hiệu suất rất cao.
Nước canh trong nồi bắt đầu sôi.
Chén nước chấm bên cạnh Giang Diễm là do Trì Dao chuẩn bị.
Hắn nhìn Trì Dao đang nhúng thịt trong nồi, nói: “Mấy ngày nay cô có đi chạy bộ không?”
“ Tôi làm sao dám đi?”
Trì Dao nhíu mày, gương mặt trắng nõn trở nên mông lung giữa làn hơi nóng toả ra: “ Tôi đang định đi phòng tập thể thao ở tiểu khu đối diện làm một cái thẻ.”
Giang Diễm biết phòng tập thể thao kia mới mở, gần đây đang có chương trình nạp phí hoạt động, quảng cáo được phát đầy trường học của hắn.
Phòng tập thể thao gần đại học A giống như đám rau hẹ, cắt xong một vụ lại tiếp tục vụ mới, trường hợp nhận xong tiền liền chạy mất cũng không hiếm thấy.
Giang Diễm đưa ra đề nghị cho Trì Dao, thấy cô rối rắm, vờ như tiện miệng nói: “ Thật ra nếu cô lo lắng buổi tối chạy không an toàn, tôi có thể chạy cùng cô.”
Trì Dao nhìn hắn.
“ Đại học A tháng sau sẽ mở đại hội thể thao, tôi cũng tham gia luyện tập một chút.”
Trì Dao yên lặng một lát, thả một viên thịt đã chín vào đ ĩa nước chấm của hắn, vui vẻ gật đầu: “ Được rồi, đến lúc đó chúng ta chạy cùng nhau.”.
Khi Trương Nhất Minh gọi đến cho Trì Dao, cô còn chưa tỉnh ngủ.
Rèm cửa trong phòng khép kín, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Trì Dao mắt nhắm mắt mở sờ s0ạng lấy di động ở đầu giường, thấy người gọi tới là Trương Nhất Minh, cô không khỏi bất ngờ một lát mới bắt máy.
Bọn họ đã ba ngày không liên lạc với nhau rồi.
" Alo?"
" Trì Dao, em có ở nhà không?"
" Hả?" Trì Dao chống cánh tay ngồi dậy: " Tôi đang ở nhà, làm sao vậy?"
" Tôi vừa mới đi ngang qua nơi này, đang định hỏi em có muốn đi ăn sáng với tôi không?"
"......" Trì Dao vuốt gọn mái tóc dài, đè nén lại cảm xúc bực bội lúc rời giường: "Chờ tôi mười lăm phút."
Không biết có phải trùng hợp hay không, tối hôm qua, Trì phu nhân mới gọi cho Trì Dao đã hỏi cô tình hình làm quen giữa hai người đến