Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Tắm rửa xong, Trì Dao mở tủ lạnh lấy ra hai bình rượu.
Đây là rượu năm trước Diêu Mẫn Mẫn tặng cho cô, vẫn chưa mở.
Tửu lượng của Trì Dao chỉ ở mức trung bình, thỉnh thoảng ra ngoài chơi cũng chỉ uống chút rượu trái cây, nồng độ cồn của mấy loại này không cao, rất hợp với cô.
Giang Diễm hỏi Trì Dao: “Chị không buồn ngủ à?”
Trì Dao lắc đầu, khoanh chân ngồi trên thảm, khuỷu tay chống lên giường, khui chai rượu ra.
Cô nói: “Chị muốn tâm sự cùng em một chút.”
Giang Diễm nhận ra Trì Dao đang định tính sổ với hắn.
Nương theo đèn tường, Giang Diễm tỉ mẩn ngắm nhìn cô, dưới ánh đèn mờ nhạt, da thịt người con gái tinh tế như mơ đông, lông mi vừa dài vừa cong.
Vì mới tắm xong, dưới áo ngủ đơn bạc không có mặc thêm cái gì, lúc cô mở bình rượu, vạt áo nửa hở, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, bên trên còn lưu lại dấu vết của hắn vừa mút vào.
Trước kia, Giang Diễm tự thấy mình không phải kẻ háo sắc nhưng từ khi ở cùng Trì Dao, cỗ dục vọng trong thân thể chỉ cần chạm nhẹ liền bùng lên.
Dù nói hắn mắc chứng đói khát da thịt* với cô cũng không sai.
( *Chứng đói khát da thịt: Chỉ những trẻ thiếu thốn tình cảm, ít được cha mẹ quan tâm, ôm ấp, thể hiện tình yêu thương.
Những trẻ này thường khao khát tình cảm và tin rằng tình cảm được thể hiện qua việc ôm ấp, đụng chạm da thịt.
Dẫn đến khi lớn lên chúng hoặc là người cực kỳ khao khát được ôm ấp, âu yếm, hoặc là người sợ bị tổn thương nên không muốn tiếp xúc với người khác.).
ngôn tình hài
Trì Dao đã quen với việc hắn thường chăm chú nhìn mình, không lấy làm lạ.
Cô bỏ thêm đá vào ly, lắc nhẹ ly rượu trong suốt, sau đó đưa cho hắn.
Thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý.
Trì Dao uống một hơi cạn sạch, mùi rượu nồng hơn so với tưởng tượng của cô.
Khi uống vào, cảm giác cay nóng xộc lên từ yết hầu làm cô giật mình.
Trì Dao nhăn mặt, nói: “Hình như hơi nặng thì phải.”
Giang Diễm không có cảm giác gì, hắn dựa đầu vào giường, thân mình nghiêng sang một bên, dáng vẻ lười nhác.
Ngón trỏ của hắn lướt qua mặt cô: “Chị muốn nói gì cùng em thế?”
Trì Dao chống cằm: “Tâm sự về dự tính trong tương lại của em?”
“Kiếm tiền nuôi chị.”
Trì Dao cười rộ lên: “Thẳng thắn như vậy à?”
Lời âu yếm ai mà chẳng thích nghe, Trì Dao cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn muốn thẳng thắn nói ra vài lời: “Chị tin em nói được làm được, nhưng tiền đề là chúng ta còn ở cạnh nhau đến lúc đó.” Cô che miệng Giang Diễm lại, không cho hắn phản bác: “Chị nói như vậy không phải muốn áp đi nhuệ khí của em, chỉ là chị thấy việc nào phải ra việc đó.
Nếu trong khoảng thời gian tới chúng vẫn tiếp tục khắc khẩu nhiều lần vì mấy vấn đề linh tinh thế này, chị nghĩ chị khó có thể kiên nhẫn ngồi xuống nói chuyện cùng em như bây giờ.”
Tình cảm vốn là thứ cần sự dung hoà, nhưng nếu vĩnh viễn chỉ dừng lại ở dung hoà thì cô nghĩ, bọn họ thật sự không hợp để đi tiếp.
Trì Dao không nói nửa câu sau ra, cô chỉ im lặng, chờ Giang Diễm đáp lại.
Giang Diễm nói: “Đây là tối hậu thư cuối cùng chị đưa ra cho em đúng không?”
“Có thể coi là vậy.” Trì Dao cười, trên