Hà Nguy mở cửa, thất thểu với cơ thể mỏi mệt vào trong.
Stephen vừa mới tỉnh giấc, nó nhảy xuống duỗi người, chào đón anh trở về.
Không chỉ có nó, Liên Cảnh Uyên cũng đến đón anh.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần đen, đôi mắt dịu dàng trong veo tựa viên ngọc đẹp đẽ.
– Tôi có nấu cháo, anh muốn ăn chút không? – Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt Hà Nguy – Tối qua anh không về, sắc mặt cũng không ổn.
– Không có gì, chỉ hơi mệt chút thôi.
– Hà Nguy ngáp một cái.
Liên Cảnh Uyên kéo Hà Nguy vào trong ngồi xuống, sau đó đi vào bếp bưng bát cháo ra, đặt lên bàn:
– Ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi cẩn thận, phục hồi cơ thể.
Hà Nguy cầm đũa lên, cười Liên Cảnh Uyên học câu này từ ai mà cứ như mẹ già thế không biết, mới bao tuổi mà đã bàn tới việc dưỡng sinh.
Liên Cảnh Uyên ngồi xuống đối diện với Hà Nguy, chống cằm cười híp mắt nhìn anh ăn.
Stephen nhảy lên đùi chủ mình, hai chân trước bám vào bàn, cũng nhìn chằm chằm Hà Nguy.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của một người một mèo, Hà Nguy không nhịn được hỏi:
– Hai bố con nhà cậu nhìn tôi thế này, tôi ăn không vào được.
– Được rồi, được rồi, chúng tôi ra chỗ khác ngồi.
Liên Cảnh Uyên ôm Stephen đứng dậy, ra ngoài ban công chải lông cho nó.
Liên Cảnh Uyên ngồi xổm dưới đất, cầm vỏ sò chải.
Stephen phối hợp để lộ bụng, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Liên Cảnh Uyên liếc nhìn Hà Nguy đang ngồi ở phòng khách.
Khẽ hỏi:
– Mày thích anh ấy ở đây mãi hả?
Stephen khẽ kêu meo meo, Liên Cảnh Uyên mỉm cười:
– Tao cũng rất thích.
***
Sau khi Hạ Lương xuất viện và tới nhà mình ở, Hà Nguy vẫn luôn cảm thấy áy náy, hôm nay anh bớt chút thời gian đi xem tình hình vết thương của cậu ta ra sao.
Về đến nhà, nghe thấy chú Tần nói Hạ Lương đang nghỉ ngơi trên tầng, Hà Nguy không muốn quấy rầy, chỉ hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu ta.
Nghe nói Hạ Lương đã khôi phục khá nhiều rồi anh mới yên tâm.
Hạ Lương chơi game đến đau cả mắt.
Cậu ta đứng dậy đi tới ban công, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới tầng đang đi về phía cổng lớn, cậu ta vội vàng gọi:
– Chi đội trưởng Hà!
Hà Nguy quay đầu, mỉm cười với Hạ Lương.
Hạ Lương vội vàng đưa tay ra hiệu:
– Anh đừng đi vội! Đợi em đã!
Hà Nguy dừng bước, vốn dĩ anh không muốn chạm mặt Hạ Lương, dù sao Hạ Lương cũng thường xuyên tiếp xúc với anh, lỡ lời thì thôi xong.
Nhưng… anh nhớ tới lời Trình Quyến Thanh đã nói, sau đó nhớ tới vị trí vết thương của Hạ Lương.
Đây đều là những chi tiết nhỏ, thay đổi một chút cũng không ảnh hưởng tới những chuyện xảy ra tiếp theo đâu nhỉ?
– Chi đội trưởng Hà, sao anh có thời gian rảnh đến đây thế này?
Hà Nguy xoay người:
– Sợ mẹ anh lại tiếp tục cằn nhằn thôi ấy mà.
Hôm nay anh về nhà rồi đấy, nao cậu có về Cục thì đừng có tuyên truyền anh chẳng bao giờ chịu về nhà đấy nhé.
– Hả? Em nào dám! Em sống ở đây cũng chột dạ lắm chứ, chắc chắn sẽ không nhắc tới chuyện riêng của nhà anh đâu! – Hạ Lương túm lấy cánh tay anh – Chi đội trưởng Hà, anh ở lại ăn cơm đi? Cô Diệp sắp về rồi, gặp anh chắc cô sẽ vui lắm.
– Chuyện này à… – Hà Nguy cau mày.
Chú Tần cũng tới khuyên:
– Cậu chủ, hay cậu ở lại ăn cơm đi.
Bà chủ đang trên đường về rồi, tôi đã nói với bà ấy bây giờ cậu đang ở nhà.
Hà Nguy đang định từ chối khéo thì cửa mở ra, Diệp Lan Lan vận bộ đồ công sở chững chạc, rảo bước trên đôi giày cao gót vào trong:
– A Nguy, con về rồi đấy à! Đừng đi vội, chú Tần, bảo nhà bếp nấu mấy món mà A Nguy thích ăn đi.
Hà Nguy không biết phải làm gì, chỉ chần chừ mấy giây thôi lại biến thành không thể đi được.
Đúng như dự đoán của anh, sau khi Hạ Lương đến đây, bầu không khí trong nhà sôi nổi hơn rất nhiều.
Hạ Lương thích nói chuyện, còn dẻo miệng, chỉ khua môi đôi câu đã khiến Diệp Lan Lan cười không khép được miệng.
Trước giờ Hà Nguy vẫn là người trầm tĩnh ít nói, hỏi về phương diện công việc thì thỉnh thoảng mới đáp một vài câu, thời gian còn lại đều ngồi nghe bọn họ bàn hết chuyện này chuyện kia.
Kết thúc bữa cơm vui vẻ, chú Tần đi gọt hoa quả ăn tráng miệng.
Diệp Lan Lan mở cuốn album ảnh ra, Hà Nguy lập tức cảm thấy trán vã mồ hôi như gặp kẻ địch.
– Tiểu Hạ, cháu qua đây xem, đây là ảnh của Chi đội trưởng Hà của bọn cháu khi còn nhỏ đấy.
Hạ Lương phấn khởi ngồi qua đó, Hà Nguy bất đắc dĩ:
– Mẹ, có gì hay để xem đâu…
– Oa! Đây là Chi đội trưởng Hà ạ? Hồi nhỏ anh ấy đáng yêu ghê! – Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Hà Nguy, sau đó nhìn ảnh – Khi còn nhỏ mềm mại đáng yêu, mắt tròn lúng liếng, tại sao lớn lên lại lạnh lùng thế kia nhỉ?
Hà Nguy: “…”
– Oa! Còn mặc váy nữa ạ! Chi đội trưởng Hà hồi nhỏ xinh thật ấy, mặc đồ nữ cũng không có cảm giác mất tự nhiên!
Hà Nguy: “…”
Diệp Lan Lan thở dài:
– Haiz, người ta nói con trai mười tám tuổi sẽ thay đổi, thằng nhóc này mới tám tuổi mà đã thay đổi rồi.
Cháu xem, hồi còn nhỏ thích mặc mấy bộ quần áo sặc sỡ, xinh đẹp biết bao, sau đó trở nên… Haiz, có đôi khi cô còn nghi ngờ nó bị đánh tráo sau khi đi lạc trên núi cơ đấy.
– Đi lạc trên núi? – Hà Nguy sững người – Tại sao con không biết chuyện này?
Chú Tần bưng hoa quả lên:
– Đương nhiên là cậu chủ không nhớ rồi.
Khi ấy cậu chủ xách theo bình nước, một mình lên núi Phục Long.
Bà chủ rất lo lắng, tìm từ trời sáng tới khi đêm về, nhưng không tìm được cậu.
– Cháu từng đến núi Phục Long ạ? – Hà Nguy kinh ngạc – Tại sao cháu chẳng có chút ấn tượng nào hết nhỉ?
– Bởi vì sau khi về con bị ốm, sốt cao ba ngày liên tiếp, lúc tỉnh dậy thì quên mất chuyện trên núi.
– Diệp Lan Lan thở dài – Khi ấy mẹ tìm con rất lâu, chú Tần nói bởi vì âm khí trên núi Phục Long nặng nề, con gặp phải ma đưa, không thoát ra được nên mới phát sốt.
Hạ Lương tò mò:
– Sau đó Chi đội trưởng Hà thay đổi ạ?
– Đúng thế, – Diệp Lan Lan gật đầu – Không thích khóc, tính cách cũng trở nên kiên cường chín chắn.
Cũng không thích mặc những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ.
Cô vẫn thích dáng vẻ mềm mại đáng yêu của A Nguy khi còn nhỏ, thích hơn bây giờ nhiều.
Hà Nguy im lặng không nói, Hạ Lương cho rằng nhắc tới chuyện này khiến anh không vui bèn vội vàng đổi sang chủ đề khác.
Tận đến khi trở về, Hà Nguy vẫn suy nghĩ mãi vấn đề này.
Hồi còn nhỏ anh từng lên núi Phục Long, nhưng anh lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian anh lạc đường trên núi đã xảy ra chuyện gì?
Huống hồ còn là núi Phục Long.
Anh cảm thấy dường như nơi này có một sức mạnh thần bí nào đó, chắc hẳn đã xảy ra một vài câu chuyện ly kỳ.
***
Rặng mây đỏ rực treo trên chân trời, ánh dương ấm áp bao phủ lên cây cối xanh um tươi tốt.
Hà Nguy nhìn ngó xung quanh, cảnh sắc núi rừng không khác biệt gì nhiều, khiến anh chưa thể nhận ra ngay đây là đâu.
Anh luôn cảm thấy cơ thể như lâng lâng không chạm đất, nhìn kỹ lại, cơ thể anh đang ở trạng thái bán trong suốt, có thể nhìn xuyên qua tay chân để thấy cây rừng phía đối diện.
Anh cúi đầu, quả thực chân không chạm đất, mũi chân của anh còn cách mặt đất mấy centimet, cơ thể lơ lửng giữa không trung.
“Có ai không!”
“Có ai ở đây không!”
Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.
Hà Nguy quay đầu, chỉ nhìn thấy một cậu bé mặc áo sơ mi trắng quần đùi xanh, đeo chiếc ba lô nhỏ.
Cậu bé thở hồng hộc, vươn tay lau những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán.
Mắt cậu bé sáng ngời đầy sức sống, mặt mũi dễ thương, làn da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như thể chỉ bóp nhẹ một cái thôi là chảy ra nước.
Mái tóc đen ngắn mượt mà, tóc mái ướt mồ hôi dính trên trán.
Cậu bé vươn tay chống thân cây ngồi bệt xuống đất tựa hồ mệt mỏi lắm.
Cậu bé dùng tay quạt gió,